Chương 931
“Chuyện gì?”
“Qua một thời gian nữa, chúng ta ra nước ngoài và không quay về nữa… Có được không?”
“Ra nước ngoài?” Nam Khuê vô cùng bất ngờ: “Sao lại đột nhiên muốn ra nước ngoài? Cha mẹ đều ở trong nước, hơn nữa công ty của anh cũng ở trong nước, nói ra nước ngoài là ra nước ngoài được sao?”
“Chúng ta có thể đưa mẹ đi cùng, còn về phần công ty, ở nơi nào cũng không ảnh hưởng quá nhiều, chỉ cần quản lí được là được rồi. Đúng là sẽ tốn sức, nhưng không khó giải quyết.”
“Nhưng em sống ở trong nước vài chục năm rồi, đã thành thói quen, em không quá thích ra nước ngoài.” Nam Khuê nói.
Lục Kiến Thành ôm lấy cô, giọng nói đột nhiên thấp đi: “Khuê Khuê, em không biết anh sợ đến mức nào đâu.”
“Sợ cái gì?”
Anh không trả lời.
Thấy vẻ mặt này của anh, đột nhiên Nam Khuê đoán được.
Sau đó cô mở to mắt, không thể tin được mà nhìn anh.
Cô không nhịn được nữa mà bật cười chế giễu: “Lục Kiến Thành, nói đi nói lại đều là anh vẫn chưa tin tưởng em, anh vẫn cảm thấy đứa nhỏ này là của Quý Dạ Bạch, đúng không?”
“Anh sợ em quá yêu bé con, anh sợ sau khi đứa nhỏ chào đời, lỡ như đứa nhỏ cần cha thì em sẽ rời khỏi anh rồi kết hôn với Quý Dạ Bạch?”
“Lục Kiến Thành, anh thật sự khiến em quá thất vọng.”
Nói xong Nam Khuê xoay người.
Cô không muốn nói chuyện với Lục Kiến Thành nữa.
Trong lòng cũng cảm thấy bi thương đến mức thê thảm.
Bỗng nhiên cô cảm thấy những gì hai người vừa nói đều nực cười đến cùng cực.
“Khuê Khuê…” Tay Lục Kiến Thành đặt lên vai cô, anh gọi tên cô.
Nam Khuê tránh tay anh ra.
“Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.”
Lục Kiến Thành không động đậy, vẫn đứng yên tại chỗ.
Nam Khuê càng tức hơn, cô lập tức đi giày vào rồi đi ra ngoài: “Được, anh không đi thì em đi.”
Dứt lời, cô vào thang máy đi xuống.
Lục Kiến Thành vốn đang đi theo cô, nhưng người trong chuyến thang máy này thật sự quá nhiều.
Dáng người Nam Khuê nhỏ, cô dễ dàng chen vào trong, thân hình Lục Kiến Thành cao lớn nên không thể vào được.
Vậy nên hai người đi hai thang máy khác nhau.
Nam Khuê vừa đến cửa bệnh viện đã có hai người đột nhiên đi đến nắm lấy tay trái và tay phải cô: “Bác sĩ Nam, phu nhân nhà chúng tôi tìm cô có chút việc, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Mấy người là ai? Tôi không biết phu nhân mà các người đang nói là ai cả, buông ra…”
Nhưng Nam Khuê còn nói hết thì trên cánh tay đã truyền đến cảm giác đau đớn.
Sau đó cô lập tức ngất xỉu, cả người rơi vào trạng thái mất ý thưc.