Chương 716
Thì ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Lục Kiến Thành vang lên: “Bác sĩ Nam chắc hẳn rất bận, bớt chút thời gian ít ỏi đến thăm tôi đúng là không dễ gì, nếu bác sĩ Nam đang bận thì tôi cũng không giữ chân lại nữa.”
Bác sĩ Nam?
Trái tim Nam Khuê cứng lại, nhưng ngay sau đó, cô hít một hơi thật sâu và cố gắng trở lại bình thường.
Kìm nén sự quay cuồng trong lòng, Nam Khuê gật gật đầu: “Đúng là khá bận, nếu anh đã thay thuốc xong rồi, cũng không có gì đáng ngại nữa thì tôi đi làm đây.”
Nam Khuê nói xong liền bỏ đi.
Cô đi ra khỏi phòng, hai người cũng không chào nhau câu nào, không khí có chút kỳ quái.
Vừa đi ra ngoài, Nam Khuê đã nghe thấy tiếng đập cốc ở bên trong.
m thanh đó vẫn cứ tiếp tục, từng tiếng từng tiếng cực kỳ thanh thúy chói tai.
Nam Khuê dừng lại, đứng dựa vào tường một lúc, chờ tâm trạng trở lại bình thường mới đi tiếp.
Trong phòng, Lâm Tiêu rất cẩn thận phục vụ.
Những người khác không biết tại sao tổng giám đốc Lục lại đột nhiên lại tức giận, nhưng cậu ấy tất nhiên là biết.
Ly nước trên bàn đều đã bị đập vỡ, lồng ngực Lục Kiến Thành phập phồng, Lâm Tiêu cũng không khuyên can, chỉ đứng yên lặng một bên chờ.
Có lẽ là phát tiết xong rồi, Lục Kiến Thành vùi mình vào chăn, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Lâm Tiêu mở cửa, gọi người đến lau mảnh vỡ trong phòng, đồng thời đứng dậy đuổi theo Nam Khuê.
Nam Khuê vừa mới đi được vài bước sau khi bình tĩnh lại thì sau lưng truyền đến một tiếng kêu lớn: “Cô Nam Khuê, xin dừng bước.”
Nghe thấy giọng Lâm Tiêu, Nam Khuê liền bước chậm lại.
Lâm Tiêu chạy tới đuổi kịp cô, thở không ra hơi nói: “Cô Nam Khuê, cảm ơn cô đã đặc biệt đến thăm tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục bảo tôi tiễn cô xuống.”
“Vừa rồi không phải anh ấy vẫn còn tức giận sao?” Nam Khuê hỏi: “Cậu có chắc là anh ấy bảo cậu đến tiễn tôi không?
Lâm Tiêu lập tức cười che giấu: “Đúng là không có gì qua mắt được cô Nam Khuê.”
Khi họ xuống tầng và ra khỏi thang máy, Lâm Tiêu cuối cùng cũng nói: “Cô Nam Khuê, thật ra cô cũng biết tại sao tổng giám đốc Lục lại tức giận mà.”
Nam Khuê ngẩng đầu, sau đó thở dài nhẹ gật đầu: “Ừm, tôi biết.”
Nhưng mà cho dù biết thì có thể làm gì?
“Ai sáng suốt đều biết, những gì tổng giám đốc Lục nói vừa rồi là muốn cho cô nghe, anh ấy chỉ hy vọng cô có thể vui vẻ, có thể để ý một chút, kể cả có một chút thôi anh ấy cũng mừng rồi.”
“Nhưng mà biểu hiện của cô quá mức bình tĩnh, có thể nói là không thèm quan tâm. Cô để cho nữ y tá thay thuốc cho anh ấy, chẳng khác nào nói cô không hề ghen sao? Sau đó cô lại ở trước mặt anh ấy phủ nhận mình là bạn gái của anh ấy, tổng giám đốc Lục quá buồn nên mới không nhịn được mà tức giận như vậy.”
“Hơn nữa, anh ấy không nổi nóng trước mặt cô, là vì sợ dọa cô sợ, nhưng do tích tụ quá nhiều khó chịu trong lòng nên mới không nhịn được ném vỡ cốc nước. Tôi đi theo anh ấy lâu như vậy rồi, ít khi nào nhìn thấy anh ấy không khống chế được bản thân như vậy.”
“Cô Nam Khuê, bây giờ tổng giám đốc Lục thật sự rất để ý đến cô.”