Chương 416
Quần áo trước ngực bị cô kéo xuống, hơi thở của cô gấp gáp, đường cong xinh đẹp lên xuống càng rõ hơn.
Lục Kiến Thành gần như bị tra tấn đến phát điên rồi, cho dù bây giờ anh không nhìn mặt cô cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Huống hồ khoảng cách của anh và cô lại gần như vậy, anh lại còn có thể nhìn thấy rõ cô.
“Khuê Khuê…”
Lục Kiến Thành lẩm bẩm tên cô, anh không còn lí trí, cứ thế cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Nhưng lúc anh đang định hôn lên thì Nam Khuê đột nhiên đưa tay ra đánh một cái lên mặt Lục Kiến Thành.
Đúng lúc này cô mơ màng mở mắt ra, có chút không dám tin nhìn khuôn mặt mơ hồ trước mặt mình.
Lục Kiến Thành?
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Rõ ràng cô đã tự chuốc say bản thân, đã nói là sẽ không nhớ đến anh, đã nói uống say rồi đi ngủ một giấc thật ngon, sao vẫn thấy khuôn mặt như ẩn như hiện của Lục Kiến Thành trước mặt vậy?
Nam Khuê nâng tay, tiếp tục đánh lên mặt Lục Kiến Thành.
Cô dùng sức đánh bộp bộp bộp lên mặt Lục Kiến Thành.
Cô vừa đánh vừa thấp giọng nỉ non: “Phiền chết đi được!”
“Lục Kiến Thành, sao tất cả đều là anh vậy? Sao anh lại xuất hiện vậy?”
Người nào đó nghe xong, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, cô không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?
Cho dù uống say cũng không muốn nhìn thấy anh?
“Lục Kiến Thành, anh biết không? Anh giống như con quỷ đòi mạng vậy, sao cứ như âm hồn không tan bám theo tôi vậy?”
Luôn đi qua đi lại ở trong đầu cô, đuổi cũng không đi, khiến cô vô cùng buồn bực.
“Nam Khuê, những gì em thấy là sự thật, anh là người, không phải quỷ.” Lục Kiến Thành tức giận nắm lấy cổ tay cô, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.
Nam Khuê nghe xong, dường như cô có chút ngẩn người.
Nhưng cô lại đột nhiên cười nói: “Đúng nha, chắc anh không phải quỷ rồi, đâu có con quỷ nào đẹp trai như vậy chứ? Nhưng sao anh lại giống hệt Lục Kiến Thành thế này? Anh là ai?”
Bây giờ Lục Kiến Thành tức đến không nói ra lời.
Không nhận được câu trả lời, Nam Khuê không hài lòng bĩu môi, cô đưa tay, dúng sức đẩy một cái, hung dữ hỏi: “Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?”
“Nam Khuê, anh là Lục Kiến Thành, anh chính là Lục Kiến Thành.”
Biết cứng rắn không có tác dụng, Lục Kiến Thành mềm giọng, nói với cô bằng giọng vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi Nam Khuê nghe xong thì mơ màng cười.
Một lúc lâu sau, cô lại đưa tay vỗ mặt Lục Kiến Thành, cười nói mơ: “Lục Kiến Thành? Ha ha… Anh nói anh là Lục Kiến Thành?”
“Nhưng sao anh có thể là Lục Kiến Thành được chứ?”