Chương 1586
Nam Khuê cúi đầu xuống nhìn vào hình vẽ “Phượng Hoàng” ở trên người, khó giấu nỗi đau mà mở lời.
“Bộ lễ phục này là Kiến Thành lúc trước đã chính tay đặt may cho tôi, không lâu trước mới được gửi tới, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, đợi đến khi tôi mặc bộ lễ phục này lên người thì đó cũng chính là ngày tổ chức hôn lễ của chúng tôi.”
“Tôi cũng luôn mơ mộng rằng, hôn lễ của chúng tôi sẽ vô cùng long trọng, anh ấy nhất định sẽ dùng cách thức lãng mạn mất để đến rước tôi, đến lúc đó tôi chính là cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
“Nhưng, thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi, tôi đến nằm mơ cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ mặc váy cưới trong tình huống này.”
Nam Khuê mỉm cười cay đắng, sau đó cố gắng kìm nén sự đau đớn trong lòng: “Nói là hôn lễ cũng không sai, bao nhiêu phương tiện truyền thông rồi nhà báo, còn có sự chứng kiến của rất nhiều người dân trên đảo nữa, cũng thật sự là rất long trọng.”
“Chỉ có điều, đây không phải là hôn lễ của chúng tôi, mà là hôn lễ của anh ấy và người phụ nữ khác.”
Cô cứ nói một cách ung dung như thế.
Ngữ khí cứ bình thường như đang bàn luận về thời tiết vậy.
Thậm chí bình thường đến nỗi giống như chuyện này chẳng có bất cứ liên quan gì đến cô vậy.
Nhưng Trần Tranh biết, cô chỉ là quá để ý rồi.
Trái tim của thiếu phu nhân đang đau, đang rỉ máu, đang gào thét một cách điên cuồng.
Chỉ là cô đã chọn cách thức bình tĩnh đến tuyệt vọng này để biểu đạt nó mà thôi.
Nói xong, Nam Khuê vén váy lên, nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Cô đi rất chậm, giống như đang đo lường từng thước đất nơi đây vậy.
Khi vừa tới cửa, Chu Tiễn Nam đã hùng dũng bước vào, anh ấy mặc chiếc áo khoác màu xanh lá cây quân đội và đi đôi boot màu đen.
Nhìn thấy anh ấy, Nam Khuê liền tăng tốc độ đi tới.
Nhìn thấy chỉ có một mình cô, hơn nữa còn mặc váy cưới, khuôn mặt của Chu Tiễn Nam liền tràn ngập dấu chấm hỏi.
Hơn nữa, tiếng khua chiêng múa trống ở trên đường còn khiến cho anh ấy càng nghi ngờ hơn.
Khi đang định mở cửa, Nam Khuê đột nhiên đi tới ôm chầm lấy anh ấy.
Cô vùi đầu vào trong lòng anh ấy, một tay Nam Khuê kéo vạt áo của Chu Tiễn Nam, giọng nói trầm thấp, đáng thương như một chú thỏ con.
“Tiễn Nam, cho tôi ôm anh một lát được không? Giống như anh trai vậy.”
“Trái tim của tôi rất đau, rất khó chịu, cảm giác như sắp không thở nổi đến nơi rồi vậy.”
Chu Tiễn Nam ôm lấy cô, sau đó kiên nhẫn hỏi han: “Có phải là vì cái thai lớn, em bé chèn ép vào dạ dày và tim nên mới cảm thấy khó chịu.”
Nam Khuê không trả lời, cô ngẩng đầu lên.
Nhìn vào đôi mắt trong veo, sâu và sáng của anh ấy.
“Tiễn Nam, anh biết không? Lúc nhỏ người tôi ngưỡng mộ nhất là những cô bé có anh trai.”
“Bởi vì có một người anh trai thật sự rất ấm áp, có cảm giác rất an toàn. Anh ấy nhất định sẽ lập tức bảo vệ em gái, cũng nhất định sẽ che chở cho em gái, đối với tôi, anh giống như một người anh trai vậy.”