Chương 1358
“Alo, Họa Họa, cha chồng của mình thế nào rồi? Đã kiểm tra kỹ lưỡng chưa?”
“Bây giờ đã ổn rồi, chỗ cậu thế nào rồi? Sao giọng cậu lại khàn vậy.”
Nam Khuê không nhịn nổi nữa, cô đứt quãng kêu lên: “Họa Họa, mẹ chồng của mình đã được đẩy ra rồi, nhưng tình trạng của bà bây giờ rất tệ.”
Nghe vậy, Đông Họa cũng rất đau đớn: “Khuê Khuê, cậu đừng quá lo lắng, cậu không được khóc, cậu còn đang mang thai đó?”
“Cậu yên tâm, khi nào kiểm tra xong cho cha chồng của cậu, mình sẽ đưa ông ấy xuống đó ngay.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Khoảng mười phút sau, Đông Họa mang theo Lục Minh Bác xuống dưới phòng bệnh của Vân Thư.
Khi vào bên trong, ông nhanh chóng lao về phía giường bệnh của Vân Thư và nắm lấy tay bà.
“Thư nhi, em thế nào rồi? Anh xin lỗi, là do anh đến muộn. Đều tại anh không tốt, anh không nên để em ra ngoài hôm nay, nếu anh đi chung với em thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
“Không phải em luôn ghét bỏ anh sao? Lẽ ra người nằm trên giường phải là anh mới phải.”
“Thư nhi, làm ơn đừng ngủ, em tỉnh lại đi, được không?”
Lục Minh Bác nằm cạnh giường đau buồn, cả người ông trong phút chốc như già đi cả chục tuổi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt như vậy, cả Nam Khuê và Đông Họa chỉ im lặng đứng bên cạnh họ.
Không một ai muốn bước tới.
Cũng không ai làm phiền tới hai người.
Phải rất lâu sau, Lục Minh Bác mới nhận ra Nam Khuê đang đứng cạnh mình.
“Khuê Khuê, bác sĩ đã nói tình trạng của bà ấy thế nào?” Ông lau nước mắt, khàn giọng hỏi cô.
Hai mắt Nam Khuê đỏ hoe, phải rất cố gắng cô mới phát ra thành tiếng: “Bác sĩ nói, mẹ….”
Nhưng mới nói được nửa chừng, cô không thể nào nói tiếp nổi.
Không ngờ lần này, Lục Minh Bác còn mạnh mẽ hơn cô.
“Không sao đâu, bác sĩ có nói gì thì cứ nói sự thật cho cha biết.”
“Mẹ có lẽ sẽ nằm trên giường bệnh cả đời, e rằng sẽ rất khó tỉnh lại.” Nói xong một hơi, Nam Khuê ngẩng đầu lên, nước mắt lại không chịu vâng lời tiếp tục rớt xuống.
Lảo đảo lui về phía sau mấy bước, Lục Minh Bác đau lòng lắc đầu: “Không thể nào, làm sao có thể như vậy được?”
“Thư nhi của cha, bà ấy là một người kiêu ngạo như thế, làm sao bà ấy có thể không bao giờ tỉnh lại được chứ? Cha vẫn đang chờ bà ấy tha thứ cho cha!”
Đông Họa có chút lo lắng, cô đi tới đỡ lấy Lục Minh Bác: “Chú, chú đừng kích động quá, chú ngồi xuống trước được không?
Nhưng Lục Minh Bác lại lòng lạnh như tro nguội, xua tay không cần cô đỡ: “Không, chú sẽ tiếp tục đứng.”
Không khí trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Trong chốc lát, ngoại trừ tiếng hít thở cũng chỉ có âm thanh của máy móc thiết bị cạnh giường bệnh.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Lục Minh Bác nhìn Nam Khuê và nói: “Khuê Khuê, cha muốn ở một mình với mẹ con một lúc.”
“Được, con biết rồi.”