CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 296

Thế nhưng khi cô đi tới, lúc nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lục Kiến Thành, cô bỗng nhiên liền ngẩn cả người.

Toàn thân anh mang theo một sự tức giận đáng sợ, không khí xung quanh lạnh lẽo như băng, lông mày anh nghiêm nghị nhíu chặt lại, bờ môi mím chặt, đứng đó không nói lời nào.

Rõ ràng không nói câu gì thế mà toàn thân lại bao phủ một luồng khí kinh người.

“Kiến Thành, anh làm sao thế?” Nam Khuê hỏi.

Hai con mắt của Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, vẫn không nói không rằng.

“Có phải công ty xảy ra chuyện gì rồi không? Anh nói gì đi chứ, đừng dọa em.” Nam Khuê đưa tay, muốn nắm lấy tay anh.

Thế nhưng ngay vừa lúc tay cô sắp chạm vào tay anh, Lục Kiến Thành bỗng nhiên hất văng ra.

Sức lực của anh rất lớn, Nam Khuê không kịp chuẩn bị gì, lảo đảo một chút, cô ngẩng đầu lên luống cuống gọi tên anh: “Kiến Thành…”

Thấy anh không để ý.

Nam Khuê lại nhẹ giọng hỏi: “Chồng à, anh đừng có dọa em, anh bị làm sao thế?”

“Anh rất ổn.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê đang định thở phào một hơi, thì đột nhiên, giọng của Lục Kiến Thành lại lần nữa truyền tới: “Nhưng mà Thanh Liên thì rất không ổn, cô ấy chút nữa là chết rồi.”

“Cái gì cơ? Sao lại như vậy?”

Cô vừa dứt lời, đột nhiên Lục Kiến Thành đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay Nam Khuê: “Em dám nói, em không ngờ đến những thứ này sao?”

“Anh có ý gì thế, em làm sao biết được chuyện của Phương Thanh Liên cơ chứ?”

“Ha ha….” Lục Kiến Thành cười lạnh: “Em không biết sao?”

“Em còn nói được hai chữ không biết này.”

“Nam Khuê, tôi vốn tưởng qua hai ngày này chúng ta đã đồng lòng với nhau, sẽ cố giữ gìn cuộc hôn nhân này thật tốt đẹp, cùng nhau an ổn dắt tay đi tiếp. Tôi cũng đã sớm nói rồi, tôi sẽ không ly hôn, cũng sẽ không cưới Thanh Liên, nhưng tại sao em vẫn không chịu bỏ qua cho cô ấy, thậm chí còn dùng thủ đoạn độc ác như vậy hả?”

Lục Kiến Thành chất vấn cô, từng câu từng chữ tựa như một con dao sắc hung hăng cắm phập vào tim của Nam Khuê.

Cô hoàn toàn vô tội, cô thậm chí còn không biết mình đã làm gì?

Lại làm sai điều gì ư?

Nam Khuê mở miệng, nhưng lại phát hiện một chữ cũng nói không ra.

Đúng là buồn cười.

Mỉa mai đến cùng cực.

Cô vừa mới tỉnh dậy, còn tưởng anh gấp gáp trở về để nhìn mình một cái, cho nên trong lòng mới tràn đầy vui vẻ nhảy từ trên giường xuống, dép còn chưa xỏ đã vội chạy về phía anh.

Thế rồi sao?

Cô nhận được cái gì đây?

Là lời chất vấn từ anh, sự châm chọc mỉa mai của anh, thêm chút mười phần lạnh nhạt xa cách nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc