CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1280

“Đừng nói đó chỉ là lúc đầu óc mê muội, cũng đừng nói đó chỉ là giây phút không kiểm soát được bản thân của người đàn ông. Lục Minh Bác tôi sẽ không tin những điều vô nghĩa đó, vì ông đã ở cùng mẹ tôi, sinh ra tôi, trong người tôi đang chảy dòng máu của ông, vậy nên ông phải có trách nhiệm đối với mẹ con tôi.”

“Dạ Bạch, cho dù con có tin hay không, mọi việc năm đó, kể cả việc sinh ra con thực sự đều là hiểu lầm. Cha không có ý làm tổn thương con, nếu con cứ cố chấp, thì chỉ có con là người bị tổn thương thôi.”

Lục Minh Bác vừa nói dứt lời, đột nhiên, một tiếng bụp.

Vì không thể chịu nổi, nắm đấm của Quý Dạ Bạch giáng thẳng vào mặt ông.

“Lục Minh Bác, ông bỏ cái bộ mặt làm bộ làm tịch khiến người khác buồn nôn của ông đi. Cú đấm này là vì mẹ của tôi, bà ấy đã dành cho ông tình cảm sâu đậm, mấy năm nay bà ấy đã phải chịu nhiều uất ức như vậy, vậy mà ông lại nhẫn tâm như thế.”

Bụp, lại một cú đấm nữa.

Cú đấm này còn mạnh hơn, đánh thẳng vào cằm và khóe miệng của Lục Minh Bác.

“Cú đấm này, là vì bản thân tôi. Từ lúc sinh ra, ông chưa từng một ngày làm tròn bổn phận của người cha, ông không xứng làm cha.”

“Ông biết không? Tôi rất hận ông, hận không thể giết chết ông ngay lập tức.”

“Nhưng, tôi vẫn phải cầu khấn cho ông sống, chỉ có như vậy, ông mới có thể tận mắt nhìn thấy tôi hủy hoại đi những thứ mà ông yêu quý nhất.”

Sau khi thả ông ra, Quý Dạ Bạch đứng thẳng người đi về phía trước.

Giọng nói của Lục Minh Bác vang lên phía sau: “Dạ Bạch, con đừng bốc đồng như vậy!”

“Con hận ta, ta có thể hiểu, nhưng nhất định đừng làm những chuyện khiến bản thân sau này phải hối hận.”

“Giữa ta và mẹ con ban đầu là một sự sai lầm, ta và bà ấy không có duyên, hà cớ gì con lại một mực không chịu chấp nhận vậy?”

Lục Minh Bác ban đầu muốn thuyết phục Quý Dạ Bạch, nói với anh ta đừng đấu tranh và hy sinh vô nghĩa nữa.

Đừng nói là anh ta sẽ không thành công.

Ngay cả khi anh ta có thành công, ông trời có cho ông hàng trăm cơ hội, ông cũng sẽ không chọn mẹ con họ.

Ông hy vọng Quý Dạ Bạch có thể trút bỏ hận thù và nỗi ám ảnh.

Nhưng, những lời nói của Lục Minh Bác không chỉ không an ủi được Quý Dạ Bạch, ngược lại còn khiến anh ta càng thêm ám ảnh, càng thêm hận thù.

Tại nhà cũ của nhà họ Lục.

Tư Mặc và Niệm Khanh đã đi học về.

Vân Thư đang chơi đùa cùng với bọn trẻ.

Trên tường có treo một chiếc đồng hồ lớn, bà luôn nhìn để biết thời gian.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, bà đã liên tục nhìn đồng hồ mấy lần.

Cuối cùng, có tiếng gõ cửa: “Phu nhân, người lái xe đã về rồi, bà có muốn cậu ấy vào nhà không ạ?”

“Ừm, để cậu ấy vào đi.”

Nhìn thấy Vân Thư, người lái xe đã mô tả lại sự tức giận của Quý Dạ Bạch khi nhìn thấy Lục Minh Bác một cách sống động và có phần phóng đại.

Bình luận

Truyện đang đọc