Chương 808
Ngay lúc cô đang vắt óc ra tìm lí do hợp lí thì Quý Dạ Bạch đột nhiên lên tiếng: “Gấp cái gì, tôi cũng đâu có trách cô?”
Nam Khuê đột nhiên ngẩng đầu, hả? Không trách cô sao?
Cô còn tưởng rằng mình sẽ lập tức bị phê bình đó.
“Viện trưởng Quý, anh thật rộng lượng.”
Viện trưởng Quý không quen với dáng vẻ yếu ớt này của cô, dáng vẻ này với lúc hung dữ quát anh ấy ngày trước đúng là như hai người.
Anh ấy không nhịn được cười, thấp giọng nói: “Nếu tôi không rộng lượng thì sao? Trong cái đầu nhỏ đó đang nghĩ lí do chứ gì?”
Nam Khuê: “…”
Cô cảm thấy có một cấp trên quá thông minh cũng không phải chuyện tốt, cái gì cũng bị nhìn thấu.
“Đi thôi.” Lúc này Quý Dạ Bạch nói.
“Hả?” Nam Khuê kinh ngạc.
“Mẹ tôi đã đặc biệt đến tìm cô rồi, nếu không thấy cô bà ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua, tôi và cô cùng đi.”
“À, được.”
Nam Khuê gật đầu, sau đó đi cùng với Quý Dạ Bạch.
Cuối cùng ba người cùng nhau đến văn phòng Quý Dạ Bạch.
“Mẹ, sao mẹ đến mà không nói trước với con một tiếng chứ, mẹ cứ như vậy xông vào tìm bác sĩ Nam, không nói đến chuyện dọa người ta mà còn làm ảnh hưởng đến công việc của cô ấy nữa.” Quý Dạ Bạch vừa rót trà vừa nói.
Người phụ nữ cầm tách trà lên nhìn Nam Khuê: “Bác sĩ Nam, xin lỗi con, lần sau dì sẽ đến tìm con vào buổi trưa.”
Nam Khuê cười trả lời: “Không sao không sao, viện trưởng Quý, anh quá lời rồi.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ, còn có lần nữa sao?
Quý Dạ Bạch cũng rót cho Nam Khuê một chén trà, Nam Khuê lập tức được sủng ái mà lo sợ.
Sau khi nhận tách trà, Nam Khuê không ngừng nói cảm ơn.
Đồng thời nhìn Quý Dạ Bạch với ánh mắt cầu cứu.
Quý Dạ Bạch nhìn thấy nhưng lại không để ý.
“Con trai, con gọi bác sĩ Nam như vậy có phải là xa cách quá rồi không, con có thể trực tiếp gọi Nam Khuê, hoặc Tiểu Khuê, hoặc Khuê Khuê nha.”
Người phụ nữ nói xong lại nhìn Nam Khuê: “Bác sĩ Nam, à không, sau này chúng ta gọi con là Tiểu Khuê, con sẽ không để bụng chứ?”
Nam Khuê cố nặn ra một nụ cười: “Không đâu ạ.”
“Con nhìn mà xem, Tiểu Khuê rộng lượng biết bao, con đừng có nghiêm mặt lạnh lùng dọa người ta nữa.”
Quý Dạ Bạch đỡ trán rồi nhíu mày, sau đó đi đến bên cạnh người phụ nữ, vô cùng nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ bình tĩnh chút đi.”
“Con đã nói với mẹ rồi, con và Nam Khuê không phải là người yêu của nhau, hôm đó cô ấy cũng không đi ra từ nhà con, tất cả chỉ là trùng hợp, cho nên con đưa cô ấy đi một đoạn thôi.”