Chương 508
Hơn nữa Nam Khuê còn phát hiện có gì đó không đúng, không khí xung quanh Lục Kiến Thành cũng thấp hơn.
“Lục Kiến…”
Nam Khuê hé miệng, vừa muốn gọi tên anh, nhưng Lục Kiến Thành cũng không nhìn cô mà lập tức rời đi.
Nam Khuê không kịp suy nghĩ gì, lập tức đuổi theo.
Cô vừa đuổi theo vừa nói: “Lục Kiến Thành, đợi đã.”
“Anh chờ em một chút.”
Chân Lục Kiến Thành vốn dài, hơn nữa anh còn đi rất nhanh, trên tay Nam Khuê còn cầm đồ nên căn bản không đuổi kịp anh.
Cuối cùng Lục Kiến Thành dù tức giận nhưng vẫn không nhịn được mà đi chậm lại.
Lúc này Nam Khuê mới đuổi kịp anh.
Vừa đuổi kịp, Nam Khuê đã lập tức ôm lấy tay anh, nhẹ nhàng hỏi: “Lục Kiến Thành, anh sao vậy?”
Lục Kiến Thành mím môi không nói gì.
Không khí quanh người anh càng thấp hơn.
Nam Khuê mẫn cảm cảm nhận được, cô kéo ống tay áo anh: “Lục Kiến Thành, có phải anh tức giận không?”
Lục Kiến Thành vẫn không nói gì.
Nam Khuê đi đến trước mặt anh, nghiêm túc hỏi: “Có phải anh tức giận vì ban nãy khi Họa Họa hỏi anh có phải bạn trai em không mà em lại trả lời không phải không?”
Sắc mặt Lục Kiến Thành dịu đi, xem ra cô cũng biết, cũng không phải không hoàn toàn không để ý.
Nam Khuê lập tức cảm thấy oan ức, mềm mại giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
“Không phải em cố ý phủ nhận, thân phận của anh quan trọng hơn, cũng khá là nhạy cảm, em không muốn vì thân phận của anh mà anh lại thành chủ đề cho mọi người bàn tán, hơn nữa…”
Nam Khuê đá mũi chân, rầu rĩ nói: “Chúng ta vừa bắt đầu, ai biết sau này thế nào chứ? Em chỉ muốn ổn định một chút rồi mới nói cho mọi người biết, em cũng đâu muốn giấu.”
“Cái gì là sau này không biết thế nào?” Lục Kiến Thành tức giận nói.
“Chính là… Có lẽ một ngày chúng ta sẽ chia tay, cũng có thể có một ngày…” Nam Khuê không nói câu tiếp theo.
Có một số chủ đề, cũng có một số người cô cố gắng không nhắc đến.
“Nói tiếp.”
“Em không còn gì để nói nữa.”
“Khuê Khuê, em nghĩ gì có thể nói cho anh biết, anh không muốn em giấu diếm anh điều gì.” Lục Kiến Thành kiên nhẫn nói.
“Anh thật sự muốn biết sao?”
“Đúng, anh muốn biết mọi suy nghĩ của em.”
Nam Khuê hơi hé môi, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô cũng nói ra cái tên đó: “Phương Thanh Liên.”