CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 714

Bây giờ nhìn gần hơn, cô ấy càng cảm thấy gương mặt này quả thật quá tinh xảo, quá đẹp trai.

Đột nhiên, cô ấy cắn môi buồn bã nói: “Tổng giám đốc Lục, là tôi làm không tốt chỗ nào sao?”

“Nếu tôi đã làm gì đó sai, hoặc làm gì mạo phạm đến anh, anh có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa.”

Cô gái nhỏ nói xong lại cúi đầu xuống.

“Cô không làm gì sai, chỉ là tôi muốn một y tá nam thôi.” Lục Kiến Thành chém đinh chặt sắt nói.

Giọng điệu không hề dịu dàng vì nỗi buồn của cô gái nhỏ, ngược lại vẫn kiên định như trước.

“Tổng giám đốc Lục, tôi vẫn đang trong thời gian thực tập, anh để tôi thay thuốc cho anh đi, nếu không tôi có thể sẽ không qua được kì sát hạch.” Cô gái nhỏ vội vàng khóc thành tiếng.

Lục Kiến Thành vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, không tỏ thái độ gì.

Nam Khuê nhìn cô gái nhỏ, cuối cùng cũng không đành lòng: “Để cô ấy thay đi, kì sát hạch của bệnh viện chúng tôi rất nghiêm khắc, anh lại là bệnh nhân nằm phòng VIP, nếu thật sự đổi người thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kết quả sát hạch của cô ấy.”

Cô gái nhỏ vừa nghe thấy vậy, lập tức cảm kích chảy nước mắt nhìn về phía Nam Khuê: “Chị, cảm ơn chị.”

Sắc mặt Lục Kiến Thành không những không hòa hoãn đi mà còn lạnh lùng hơn.

“Lâm Tiêu.” Anh lạnh lùng gọi.

“Tổng giám đốc Lục.” Lâm Tiêu bước nhanh tới.

“Cậu đưa cô ý tá này về, tự mình chuyển lời là vì lý do cá nhân nên tôi muốn đổi thành một y tá nam, những ngày sau vẫn là như vậy.”

“Vâng, tổng giám đốc Lục.”

Lâm Tiêu lập tức làm theo.

Lúc này, cô gái nhỏ chỉ có thể cầm thuốc, cùng Lâm Tiêu đi ra ngoài.

Nếu lúc này còn không đi ra, cô ấy quả thật rất mất mặt.

Ngay khi cô y tá nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài, Lục Kiến Thành đột nhiên nói: “Đợi đã…”

“Tôi không cố ý nhắm vào cô, thật sự là vì lý do cá nhân, tôi sớm đã có chủ rồi, ngoại trừ cô ấy, tôi không muốn bất kỳ ai có cơ hội nhìn thấy thân thể tôi, kể cả thay thuốc cũng không được.”

“Tôi không muốn cô ấy hiểu lầm, cũng không muốn cô ấy cảm thấy không vui.”

Trái tim treo lơ lửng của cô gái nhỏ bây giờ mới hạ xuống, cô ấy ngẩng đầu lên và cố nặn ra một nụ cười: “Tổng giám đốc Lục thâm tình như vậy, tôi tin anh nhất định sẽ được như ước nguyện, chúc tổng giám đốc Lục và cô gái anh yêu có thể bạch đầu giai lão.”

Nam Khuê đứng ở bên cạnh, sao cô có thể không nghe ra những lời này là Lục Kiến Thành cố ý nói cho cô nghe chứ?

Cô chớp chớp mắt, nhân lúc Lục Kiến Thành không để ý liền lập tức duỗi tay xoa nhẹ khóe mắt hơi ươn ướt.

Sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Nói không cảm động là nói dối.

Nhưng, có một số điều, chung quy là đã đến quá muộn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc