CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đây chính là bí thuật Y học cổ truyền trong truyền thuyết, ngàn năm chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, vậy mà Thiệu Quý Khương lại nói anh ta đã tập được! Lư Thế Giang là người nghiêm minh rõ ràng, cả đời đều theo đuổi Đông y chính thống và thuần túy, Phù Dương sẽ không có bí thuật như thế, làm sao Thiệu Quý Khương lại tập được?

Advertisement

"Anh, anh dám! Nghịch đồ!" Dường như Lư Thế Giang nhớ ra điều gì đó, đột nhiên thay đổi sắc mặt, sợi râu trắng như tuyết lay động, lửa giận trong mắt như muốn dâng trào mà ra.  

Advertisement

Đối mặt với lửa giận của thầy, Thiệu Quý Khương trái lại càng bình tĩnh hơn trước, mặt như hồ nước lặng, anh ta chậm rãi nói: "Thầy, có thể chữa bệnh cứu người đều là y thuật. Tây y là y thuật, Đông y là y thuật, thuật Chúc Do cũng là y thuật! Nếu như Đông y còn tiếp tục giữ khư khư như thế, không muốn tiếp nhận thời đại này, sớm muộn gì cũng sẽ bị thời đại này đào thải. Đệ tử bất hiếu, giấu diếm người và cụ Ngô học tập thuật Chúc Do, đây là lỗi của con. Nhưng con không hối hận, nguyên nhân  của hôm qua là kết quả của ngày hôm nay, giờ phút này, đệ tử sẽ dùng thuật Chúc Do để cứu người, chứng minh cho ân sư!"  

Thiệu Quý Khương càng nói, đôi mắt càng sáng rực, khi nói xong hai chữ cuối cùng, trong mắt anh ta đột nhiên hiện lên một luồng ánh sáng, như là mặt trời mới mọc dâng lên mặt biển. Anh ta chợt tiến về phía trước một bước, một khí tức cực kỳ yếu ớt nhưng lại mang theo sức mạnh kỳ diệu được phóng ra từ trên người anh ta.  

Một ngón tay anh ta chỉ về bầu trời mênh mông, một tay đặt trên trán cô gái trẻ tuổi, nghiêm nghị nói: "Hồn về đây!"  

Lư Thế Giang thấy thế, mặt già vặn vẹo, lại nhất thời không nói nên lời.  

Còn những người khác bao gồm Đường Tuấn đều nhìn chằm chằm Thiệu Quý Khương.  

Đối với phần lớn trong số họ, đây là lần đầu tiên trong đời họ nhìn thấy thuật Chúc Do.  

Trong lòng Đường Tuấn xao động. Anh từng giao thủ với Thác Huy Hoàng ở Chùa Bái Đính, đối phương từng dùng thuật Phù Lục trong thuật Chúc Do. Bây giờ, Thiệu Quý Khương lại thể hiện thuật Chúc Do lần nữa.  

Anh có thể cảm ứng được cả hai sức mạnh có cùng nguồn gốc, nhưng lại khác biệt không nhỏ.  

Thuật Phù Lục của Thác Huy Hoàng mang theo năng lượng vô cùng hùng mạnh, lấy sức mạnh tích tụ trong bùa chú lấp đầy bản thân, thể hiện sự mạnh mẽ trong thời gian ngắn.  

Mà thuật Chúc Do của Thiệu Quý Khương lại có vẻ càng huyền diệu thần thánh và phức tạp, tựa như ngựa thần lướt gió tung mây, không thể nắm bắt khởi nguồn của lực lượng. Về lượng, Thiệu Quý Khương chỉ mới đạt tới cảnh giới Tông Sư, tất nhiên so ra thì kém Thác Huy Hoàng đã tiến vào Thần Cảnh. Nhưng về chất thì không hề thua kém.  

Một người giết người, một người cứu người, tựa như hai mặt âm dương.  

Đường Tuấn than nhẹ trong lòng, thầm nghĩ: ‘Mặc dù chỉ là gọi hồn người bình thường, nhưng sẽ phải chịu phản phệ cũng không nhỏ, anh Thiệu chỉ có tinh thần và thể xác Tông Sư bình thường, không biết có thể chịu được không? Nếu không chịu nổi, không chỉ hồn của cô gái sẽ hoàn toàn thất lạc trong trời đất, rốt cuộc không tìm được nữa, ngay cả chính anh ta cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí bỏ mình!’  

Sau khi gặp thuật Chúc Do của Thác Huy Hoàng, anh từng thử suy diễn tuyệt kỹ Y học cổ truyền bị thất truyền này, biết rất rõ mối nguy hiểm mà Thiệu Quý Khương sẽ phải đối mặt. Chẳng qua anh có phần bội phục Thiệu Quý Khương. Vì chứng minh suy nghĩ của mình với thầy, anh ta cũng dám dùng tính mạng để đặt cược!  

Ván so tài y thuật này đã không phải là trận đấu giữa Đường Tuấn và Thiệu Quý Khương nữa, mà là Thiệu Quý Khương và Lư Thế Giang so tài, từ ý nghĩa của một phương diện sâu hơn nào đó, đây chính là cuộc đọ sức giữa Đông y truyền thống cố giữ cái cũ và Đông y tân phái! 

Bình luận

Truyện đang đọc