*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, tinh thần của Đường Tuấn cũng bị ảnh hưởng không ít, anh lo lắng nhìn những tia sét trên bầu trời.
Advertisement
Một lúc sau, tia sét dần tan biến, bóng dáng của Trần Tùng n bắt đầu hiện ra.
Lão đạo sĩ này vô cùng hăm hở, chẳng những không có chút bối rối nào, mà ngược lại tinh thần càng lúc càng phấn chấn hơn. Đạo bào vẫn bay trong không trung, lão đạo sĩ ngẩng đầu nhìn lên trời, lớn tiếng nói: “Tôi là người đầu tiên trong cõi trăm năm nay, hãy nhìn cho kỹ đây.”
Advertisement
Lôi đạo đầu tiên đương nhiên không thể làm cho Trần Tùng Ân bị thương được.
Ầm! Dường như ông trời nghe được những lời khiêu khích của Trần Tùng Ân, tia lôi đạo thứ hai được giáng xuống. Tia lôi đạo này này mạnh hơn, mang theo một luồng khí hủy diệt.
“Lôi đạo đến.” Đối mặt với trận lôi đình thứ hai, Trần Tùng no chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
Ông ta đưa tay ra nắm lấy sấm sét khiến cho mọi người ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Ngay sau đó, tia sét đó đã bị Trần Tùng Ân nghiền nát, hóa thành ánh điện và tan biến trên bầu trời. Kỹ thuật Ngự Lôi của Thiên Sư Đạo!
“Trương chân nhân, chẳng phải kỹ thuật Ngự Lôi của Thiên Sư Đạo ông không truyền ra ngoài hay sao? Tôi không biết thủ đoạn Ngự Lôi Khống Lôi của Trần lão đạo cao minh hơn của ông bao nhiêu lần? Tôi thấy núi Yên Tử nên đổi họ dần đi là vừa.” Huyền Ninh Tử cười chế nhạo và nói với Trương Tín Triết.
Sắc mặt Trương Tín Triết đột nhiên trở nên tái nhợt, lửa giận trong lòng bùng nổ: “Làm sao ông ta lại biết được kỹ thuật Ngự Lôi? Bản lĩnh này còn cao cường hơn nhiều lần so với những gì mà Thiên Sư Đạo truyền lại? Trần Tùng Ân học được nó ở đâu vậy chứ?”
Ở lưng chừng núi, Đường Tuấn khẽ gật đầu. Trần Tùng n quả nhiên tư chất phi thường, kỹ thuật Ngự Lôi này ông ta đã được Đường Tuấn truyền cho lúc hai người luận đạo với nhau. Kỹ thuật Ngự Lôi này là do Đường Tuấn có được từ chốn bồng lai tiên cảnh, đương nhiên nó không thể so sánh với kỹ thuật chưa hoàn thiện của núi Yên Tử được.
Trận lôi đình thứ ba giáng xuống, Trần Tùng Ân vẫn dùng tay để nắm lấy, chỉ là đạo bào của ông ta đã bị lôi điện đốt cháy mất một phần lớn.
Khi trận lôi đình thứ tư giáng xuống, cánh tay của Trần Tùng Ân bắt đầu xuất hiện một vài vết thương, máu chảy xuống dọc núi Yên Tử.
Trận lôi đình thứ năm giáng xuống, tất cả bộ phận khác trên cơ thể của trần Tùng Ân cũng bắt đầu bị thương, máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cả đạo bào của ông ta. Nhưng khí tức của lão đạo nhân này càng lúc càng mạnh mẽ hơn, dưới tà chiếc đạo bào cũ, một loạt tia sấm sét luồn qua da thịt, trông như một con rắn điện điên cuồng.
“Ngộ Năng, lần này e rằng ông đã tính toán sai lầm rồi. Trần lão đạo quả nhiên biết kỹ thuật Ngự Lôi, sợ rằng sẽ có thêm trận lôi đình thứ sáu nữa.” Huyền Ninh Tử cười nói.
Ngộ Năng im lặng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Trần Tùng Ân.
Ông ta chỉ còn sống thêm được vài năm nữa, sớm muộn gì cũng sẽ trải qua tai họa của Trần Tùng Ân. Kinh nghiệm của Trần Tùng Ân hôm nay cũng là kinh nghiệm sau này cho ông ta, đây là kinh nghiệm duy nhất trong giới, không dễ gì bỏ lỡ.
Ầm! Trận lôi đình thứ sáu giáng xuống. Cánh tay của Trần Tùng Ân chảy đầy máu, đã không có cách nào để dừng được máu chảy. Đôi tay nhuốm đầy máu liên tục cử động, hàng chục rào cản nguyên khí xuất hiện trên đầu ông ta.