CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại ma thần bỗng nhiên rối rắm. Có đôi khi lựa chọn quá nhiều cũng không phải chuyện tốt.  

“Chọn ngươi đi.”  

Đại ma thần bỗng nhiên nhìn về phía một thi hài người con gái trẻ tuổi dáng người thướt tha, nói: “Đây hẳn là đệ tử Lý Hồng Trần của phong ma năm đó. Đáng tiếc cho một thế hệ giai nhân thành bộ xương khô.”  

Bàn tay hắn ta chụp vào cỗ thi hài kia.  

Ánh mắt Đường Tuấn dưới đáy huyệt động hung ác: “Chính là hiện tại.”  

Tâm niệm anh vừa động.  

Lý Hồng Trần trước mặt đại ma đầu bỗng nhiên mở hai mắt, trong con ngươi mỹ lệ không chút cảm xúc, vô cùng lạnh nhạt. Tay đại ma thần khựng lại trên đường đi, không dám tiếp tục duỗi lên phía trước.”  

Không chỉ Lý Hồng Trần, mười cỗ thi hài khác cũng cùng khắc mở hai mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú vào đại ma thần. Ở phía trên huyệt động, đao quân cụt một tay cũng mở hai mắt, vô hình chặn đứng đường lui của đại ma thần.  

“Này.”  

Đại ma thần bỗng nhiên cảm thấy thân thể có chút rét run, có loại cảm giác bị hố.  

Vừa rồi đại trận kim quang yếu bớt, căn bản chính là một cái bẫy.  

“Nhãi con Cổ Ma tộc, ngươi rất ngông cuồng sao? Để cho mấy đệ tử của lão phu gặp ngươi.” Mười hai bộ thi hài đồng thời mở miệng.  

“Chủ phong ma!” Hàm răng đại ma thần run lên.  

“Giết!”  

Mười hai cỗ thi hài đồng thời chợt quát một tiếng, xông về phía đại ma thần.  

Đặc biệt là Lý Hồng Trần cách đại ma thần gần nhất, tay không đánh ra một mảnh sương khói màu hồng phấn, có thể ăn mòn cả hư không. Đại ma thần hơi không chú ý, đã bị sương khói dính lên trên người, một mạnh máu thịt lập tức bị ăn mòn rớt. Loại ăn mòn này gần như là vĩnh viễn, dù là đại ma thần, trong lúc nhất thời cũng không thể khôi phục.  

Không thể không nói, đại ma thần quá thảm.  

Mười hai cỗ thi hài, đều là thể chất đặc thù, tu vi lúc sinh thời cũng không yếu hơn hắn ta. Cho dù hiện giờ không cách nào phát ra toàn bộ thực lực, nhưng mười hai người liên thủ, uy thế vẫn là kinh thiên động địa.  

Đao mang, kiếm mang, các loại pháp thuật oanh tạc.  

Không gian trong huyệt động đóng băng, bao trùm toàn bộ đám người ở trong,  

Không bao lâu sau, đại ma thần lại lần nữa bay lên trên không trung huyệt động. Chỉ là hắn ta lúc này quá chật vật, không còn thái độ bá đạo như lúc trước. Cả người máu tươi đầm đìa, ngực có thêm hai lỗ máu lớn nhỏ to bằng nắm tay. Một cỗ hơi thở thối nát quấn quanh nửa người dưới. Đại ma thần còn không ngừng nôn ra máu, trong máu lẫn màu xám.  

Trong huyệt động, mười hai cỗ thi hài đứng lạnh lùng.  

“Lão già này quả nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo, bị nhiều người vây công như vậy, mà vẫn còn bất tử.” A Bảo dưới đáy huyệt động hùng hùng hổ hổ nói.  

Trong lòng Đường Tuấn cũng hơi trầm xuống, đại ma thần quả thực rất mạnh. Nếu một đối một, anh hiện giờ tuyệt đối không phải đối thủ của đại ma thần.  

“Tiểu bối Cổ Ma tộc, còn muốn tiếp tục không?” Mười hai thi hài đồng thời mở miệng.  

Đại ma thần tức giận đến thân thể run lên, thân là đại ma thần Cổ Ma tộc, lại bị người ta luôn mồm gọi tiểu bối, thật sự là tức chết ma. Nhưng tưởng tượng đến trận chiến vừa rồi, hắn ta không khỏi cảm thấy sợ hãi. Vừa rồi để chạy ra, hắn ta đã trả giá rất lớn, nếu còn tiếp tục chiến đấu, rất có khả năng hắn ta sẽ chết ở chỗ này.  

Bình luận

Truyện đang đọc