CHIẾN THẦN THÁNH Y

Quả thực, uy lực của đại trận bảo vệ này chỉ có thể diễn tả bằng hai từ đáng sợ.  

Đan hoàn thần bí trong đan điền của anh đột nhiên chuyển động và không Gian chi lực trói buộc cơ thể anh đột nhiên yếu đi cho đến khi nó biến mất.  

Đường Tuấn không quá ngạc nhiên, dựa vào cách nói của chủ phong ma thì đan hoàn thần bí đó là một Tiên Khí có dấu ấn căn nguyên.  

Nếu không có cách phá giả phong cấm không gian, làm sao có thể được gọi là Tiên Khí.  

Theo ghi chép của sách cổ thì Tiên Khí là bảo vật tối cao, tương truyền nó có thể giết chết Tông Giả.  

Theo truyền thuyết, chỉ có Thiên Quân mới đủ tư cách để điều khiển Tiên Khí.  

Mặc dù lực lượng trói buộc biến mất, nhưng Đường Tuấn vẫn chưa bay ra khỏi đại trận.  

Nếu vào lúc này mà anh làm như vậy thì e rằng sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của nhiều người.  

"Danh ngạch cho thí luyện ở cung Hỗn Nguyên rốt cuộc là cái gì?"  

Mặc dù không thể đi ra ngoài bên ngoài đại trận để quan sát nhưng ánh mắt của Đường Tuấn lóe lên thần quang thật sâu. Thần quan xuyên qua hư không khiến cho anh có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài đại trận.  

Bên ngoài đại trận bảo vệ, khí chất nho sinh của Lâm Giang Tiên đã biến mất.  

Gương mặt lạnh như dao, cử chỉ, điệu bộ của ông ta thể hiện một lực lượng mạnh mẽ có thể phá núi, lấp biển. Ông ta đang chiến đấu với nhiều người.  

Một vài người đó cũng là cao thủ tiểu tôn giả cấp số nhưng Lâm Giang Tiên có đại trận bảo vệ làm nền tảng hỗ trợ và thực lực đã vượt qua cấp số này. Ông ta khua tay và đánh ra một đạo pháp lực, đánh lui một trong những tu hành gỉa mặc áo choàng đen.  

“Lâm Giang Tiên,ông đừng quá tham lam.  

Lần này có hai danh ngạch xuất hiện trong căn cứ Hồng Lục, ông có thể lấy một, nhưng ông vẫn muốn có cả hai."  

Hơi thở của người áo đen có chút không ổn định rõ ràng là anh ta đã bị đòn đó đánh rất mạnh.  

"Hừ. Rất lâu trước đó đã từng đặt ra quy định danh ngạch trong cung Hỗn Nguyên sẽ được trao cho những người có năng lực. Nếu anh đủ tài năng thì hãy cướp lấy hai dang ngạch đó từ tay tôi, tôi sẽ không nói nửa lời."  

Lâm Giang Tiên lạnh lùng nói. Trong một tay ông ta cầm hai luồng ánh sáng.  

Khi những người khác nghe những lời của Lâm Giang Tiên vẻ mặt của bọn họ đều trở nên ảm đạm.  

Lâm Giang Tiên trầm giọng nói: “Các vị, tôi muốn danh ngạch này. Thực lực của các người quá kém để cướp đi danh ngạch này trong tay tôi.  

Thay vì lãng phí thời gian ở bên cạnh tôi  thì cũng có thể đi những nơi khác tranh giành biết đâu vẫn còn có cơ hội. "  

Những người khác không còn cách nào khác nữa rồi.  

Lâm Giang Tiên được xếp hạng thứ mười tám trên bia kỷ nguyên, còn có sự hỗ trợ của đại trận bảo vệ vì vậy cơ hội của bọn họ quả thực là rất mong manh.  

Tuy lời nói khó nghe nhưng đó là sự thật.  

"Đi thôi."  

Cuối cùng, những người đó nhìn nhau và đồng thời rút lui.  

Lâm Giang Tiên nắm chặt hai luồng ánh sáng trong tay, lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, nói: "Còn có ai muốn ra tay không?"  

Xung quanh hoàn toàn im lặng.  

Sau một khoảng thời gian dài, lực lượng  mạnh mẽ trên cơ thể của Lâm Giang Tiên dần dần tiêu tan. Ông ta đột nhiên liếc về phía Đường Tuấn và nhướng mày, sau đó mới trở lại bên trong đại trận.  

"Thần niệm thật là nhanh nhạy." 

Bình luận

Truyện đang đọc