*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Tuấn khẽ nhíu mày. Phương pháp ngưng luyện hạt giống Thuần Dương là bí thuật ở bất cứ thế gia cổ phái nào, cho ngay cả những người thân cận nhất như cha, con, vợ cũng không dễ dàng truyền thụ. Hàn Không Tử nói vài câu đã muốn trao đổi, giọng điệu ra lệnh như vậy khiến anh có chút tức giận.
Đường Tuấn ngay cả trả lời cũng lười.
Advertisement
"Ồ. Xem ra cậu có chút không tình nguyện." Hàn Không Tử gật gật đầu, ánh mắt nhìn Đường Tuấn cười như không cười: "Người trẻ tuổi phải quý trọng cơ hội, không phải ngưng luyện ra hạt giống Thuần Dương đã thiên hạ vô địch. Thân già này lấy làm lo lắng."
Advertisement
Khi nói chuyện, ông ta mang theo ngữ khí uy hiếp.
"Đi thôi. Nơi này dù sao cũng là Hàn Cung, tôi cũng phải cho Lâm Thi Tình chút mặt mũi. Cậu đi theo chúng tôi đi, Hàn Cung không phải nơi cậu có thể chạy loạn." Hàn Không Tử không hề nhìn Đường Tuấn, dẫn đầu đi phía trước bay đi. Giống như muốn giam lỏng anh.
Lã Kiến Trung đối diện Đường Tuấn cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: "Hàn Không Tử là Việt kiều tiếng tăm lừng lẫy giới Thuật Pháp, làm việc tùy ý. Tuy nhiên ông ta nói cũng đúng, ngưng luyện hạt giống Thuần Dương cũng không phải vô địch. Hơn nữa Hàn Không Tử rất có danh vọng, lần này tôi theo ông ta mới có thể đến Hàn Cung."
"Tôi đã biết." Đường Tuấn ánh mắt hơi hơi híp, thầm nghĩ: "Vừa vặn tôi mượn thân phận Hàn Không Tử tiến vào Hàn Cung, thăm dò thực lực Hàn Cung."
Một hàng bốn người rất nhanh được đệ tử Hàn Cung tiến đến nghênh đón.
"Là ngài Hàn. Cung chủ của chúng tôi ra lệnh đứng đây chờ ngài, vài vị này là?" Đệ tử Hàn Cung hỏi.
Hàn Không Tử cười ngạo nghễ, giống như được cung chủ của Hàn Cung đối xử như vậy là một điều đáng tự hào. Ông ta cười nói: "Hai vị này là bạn tốt của tôi. Đứa nhỏ này coi như là đàn em của tôi, tuổi nhỏ có chút tính tình hơi kiêu ngạo ngu dốt, không biết trời cao đất rộng, lần này cố ý dẫn cậu ta tới cọ sát."
Khi ông ta nói những lời kiêu ngạo ngu dốt, không biết trời cao đất rộng, ánh mắt liếc về phía Đường Tuấn, mang theo một tia khiêu khích ở bên trong.
Đường Tuấn coi như không nghe thấy, lúc này trận pháp Hàn Cung hơi mở ra một chỗ hổng, anh dùng tinh thần lực tìm kiếm khí tức Đường Lệ và Đường Lệ với Thẩm Ngọc Nhu.
Đối với người ngoài, Đường Tuấn có vẻ sợ hãi trước kiến trúc của Hàn Cung.
“Quả nhiên không có bao nhiêu sáng suốt.” Đồ đệ của Hàn Cung ngạo nghễ cười nói. Người như Đường Tuấn, họ nhìn thấy rất nhiều giống như người già đi dạo.
"Tên này không phải sợ đến choáng váng chứ?" Nhìn thấy bộ dáng Đường Tuấn có chút mất hồn, các nữ đệ tử của Hàn Cung không nhịn được phỉ báng nói. Trong lòng Đường Tuấn có chút khinh thường.
Ngay cả Hàn Không Tử cũng lắc đầu thầm nghĩ: "Đúng là chưa trải việc đời, loại tính cách này lại có thể ngưng luyện hạt giống Thuần Dương. Ông trời thật bất công."
"Không cần để ý đến anh ta." Hàn Không Tử nói với các nữ đệ tử của Hàn Cung. Ở một chỗ với Đường Tuấn khiến cho anh ta có chút mất mặt.
"Ừ, Cung chủ và các phó cung chủ đều đang bế quan, hai ngày nữa mới có thể xuất quan. Trước đó cô ấy đã dặn dò chúng tôi sắp xếp cho anh Hàn Không Tử ở Quang Nguyệt Lâu." Nữ đệ tử Hàn Cung vừa dẫn đường vừa nói.
"Quan Nguyệt Lâu là một trong những tòa lầu tốt nhất dùng để tiếp đãi khách quý ở trong Hàn Cung chúng tôi. Anh Hàn Không Tử quen biết cung chủ của chúng tôi mới có được phúc lợi này, nếu không các anh chỉ có thể giống như các người khách khác ở trong các căn phòng thông thường, hai ba người ở chung với nhau." Đệ tử Hàn Cung giải thích.