CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Người không biết không có tội. Tôi có thể tha cho ông lần này, nhưng nếu có lần sau thì... Hừ!" Đường Tuấn nói đến nửa câu sau, sắc mặt lạnh lẽo, một tia chân khí đã bắt đầu chuyển động, ép lão Bạch đến mức khiến ông ta không thể thở nổi.  

"Không dám! Nếu có lần sau tôi sẽ tự sát trước mặt Đường tông sư!" Lúc này là lúc nào, làm sao lão Bạch dám không thỏa hiệp chứ.  

Advertisement

"Ừ." Đường Tuấn khẽ giọng nói: "Việc hôm nay?"  

"Tông sư yên tâm, tôi chắc chắn không để lộ ra ngoài dù chỉ nửa câu! Tôi lấy danh nghĩa của nhà họ Bạch ở Tây Ninh để thề." Lão Bạch vội vàng thề thốt.  

Dường như sợ Đường Tuấn không tin, ông ta lấy một khối mộc bài từ trong ngực ra, tiếp tục nói: "Tông sư, đây là lệnh bài riêng của nhà họ Bạch chúng tôi."  

Đường Tuấn lấy sang xem qua, nhìn thấy trên lệnh bài có viết một chữ "Bạch" thật to, bên góc phải của chữ "Bạch" có khắc hai chữ "Thanh Hoả" nho nhỏ.  

"Bạch Thanh Hoả?" Đường Tuấn nhíu mày nói.  

"Chính là tôi." Lão Bạch gật đầu nói: "Gia chủ nhà họ Bạch, Bạch Chi Quang là anh trai tôi."  

"Được rồi." Đường Tuấn ném lại lệnh bài cho Thanh Hỏa, xua tay nói: "Ông có thể đi rồi."  

Lão Bạch đứng dậy, lén lút nhìn thoáng qua bà Độc, trong lòng chứa rất nhiều câu hỏi nhưng cũng không dám mở miệng. Xem như hôm nay ông ta đã giữ được cái mạng của mình, lần sau không bao giờ dám khiêu khích Đường Tuấn nữa. Trong lúc sợ hãi, ông ta còn nghĩ đến Lý Quang Huy mà oán giận, không nghĩ tới chỉ là một cái họ Lý nho nhỏ thôi mà cũng có thể dẫn tới cuộc tranh đấu giữa bà Độc và cao thủ cảnh giới Chân Khí, nếu mà biết sớm một chút thì ông ta sẽ không bao giờ dính lên cục rối này.  

Sau khi bóng dáng của Bạch Thanh Hỏa đã biến mất hoàn toàn, Đường Tuấn mới ngồi xuống trên ghế. Ông cụ Lý Quang Minh vẫn còn đang hôn mê nhưng người gây ra chuyện là bà Độc đã bị Đường Tuấn khống chế, hương độc cũng vì thế mà tiêu tan đi. Ông cụ Lý và những người họ Lý khác đã không còn trở ngại gì nữa, đại khái qua khoảng một giờ nữa đã có thể tỉnh lại. Trong khoảng thời gian này, anh cũng có thể thuận tiện mà tra hỏi bà lão bộ tộc người Mèo này, xem thử có lòi ra được thứ gì có ích không.  

"Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện được rồi chứ?" Đường Tuấn tự nhiên hỏi thăm, ngón tay gõ gõ mặt bàn.  

Sắc mặt bà Độc cực kì khó coi, bà ta cười gằn nói: "Có gì hay để nói chứ?"  

Đường Tuấn mỉm cười, nói: "Ví dụ như là ai đã sai khiến bà ra tay với Lý Quang Huy? Với thực lực của bà thì cho dù có đặt ở trong bộ tộc người Mèo cũng là một nhân vật có máu mặt, vậy thì tại sao bà phải mạo hiểm rời đi để đến đây? Nếu như bà trả lời tốt thì không chừng tôi sẽ buông tha cho bà."  

Bà Độc lạnh nhạt mà hừ một tiếng, nói: "Muốn giết thì cứ giết, nói nhiều điều nhảm nhí như vậy làm cái gì?" Một người phụ nữ của bộ tộc người Mèo chưa bao giờ sợ chết!"  

"Ha ha!" Đường Tuấn liếc nhìn bà Độc, chậm rãi nói: "Bà cam lòng đi chịu chết bây giờ sao? Nếu tôi không đoán sai thì bà mạo hiểm rời khỏi bộ tộc người Mèo là bởi vì có chuyện quan trọng hơn cả tánh mạng của bà phải không? Nếu không phải như vậy thì thân là phụ nữ bộ tộc người Mèo làm sao để người thao túng, nghe lời răm rắp như vậy."  

Bà Độc nghe nói đến đó sắc mặt đã thay đổi. Trong đầu lập tức nghĩ đến đứa cháu gái đáng thương của mình, nếu như mình chết thì chỉ sợ con bé cũng không thể sống được bao lâu nữa. 

Bình luận

Truyện đang đọc