CHIẾN THẦN THÁNH Y

Thuật pháp đại sư Chu Hoa Kiện của đảo Phú Quốc, truyền nhân của núi Chứa Chan Lạc Thịnh, Long Vương, bất cứ một người nào trong số họ chỉ cần vô tình thở dài một tiếng đều có thể dễ dàng khiến họ mất mạng. Nếu họ đã thực sự vào đến cung điện, e rằng chỉ còn cách gửi đồ ăn đến thôi.  

Ngay cả Lăng Thu Thủy cũng dần hiểu ra rằng tình hình lúc này vô cùng bất lợi cho Đường Tuấn.  

Advertisement

“Thì ra là anh cũng không lợi hại lắm.” Trong lòng Lăng Thu Thủy  không khỏi suy nghĩ.  

“Các người muốn mở mang một chút về tiên duyên trong cung điện không?” Đường Tuấn đột nhiên nói.  

Advertisement

“Ngài Đường, ngài...!” Ba A Đốp ngạc nhiên đến mức lạc cả giọng.  

“Ngài Đường, đừng tự huyễn hoặc bản thân. Người đó là đệ tử của núi Chứa Chan, không thể so với cổ phái bí mật được.” A Bơ Nhung khuyên nhủ.  

“Ha ha.” Đường Tuấn khẽ cười.  

Ngọc trụ trong biển ý thức quay vòng vòng xung quanh, dường như có một tiếng gọi anh tiến vào cung điện trong tiềm thức.  

Ba A Đốp thấy vậy, nghiêm nghị nói: “Ngài Đường có lòng tin không?”  

Anh có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó anh bình tĩnh lại ngay.  

Đường Tuấn nói: “Chỉ là một cung điện nhỏ bé thôi mà.”  

“Được rồi. Tôi sẽ theo ngài Đường vào đó, xem cái gọi là tiên duyên nó như thế nào?” Ba A Đốp nghiến răng nói.  

“Anh Ba A Đốp.” Sắc mặt A Bơ Nhung có chút thay đổi.  

“Tôi tin tưởng ngài Đường.” Ba A Đốp kiên quyết nói.  

A Bơ Nhung do dự một lúc, sau đó nói: “Vậy thì tôi cũng sẽ vào trong.”  

“Tôi cũng đi.” Lăng Thu Thủy cũng nói.  

“Nhưng, chúng ta vào đó bằng cách nào?” Lăng Thu Thủy nghi ngờ hỏi.  

Vừa rồi bản lĩnh của Chu Hoa Kiện, Long Vương và Lạc Thịnh khiến cô ấy không khỏi kinh ngạc, cô ấy nghe nói bản lĩnh đó chỉ có cao thủ cảnh giới cấp Thần gì đó mới có thể thi triển được.  

Cô ấy vừa dứt lời thì lập tức nhìn thấy cơ thể của mình bay lên, dường như có một đôi tay vô hình nắm chặt lấy cô và đưa cô bay vào trong cung điện.  

Trước mặt cô ấy, Đường Tuấn đang bay như một tiên nhân.

Sau khi bị một quầng sáng bao quanh không thể phân biệt được phương hướng, Lăng Thu Thủy phát hiện chân cô ấy đang ở trên mặt đất, trong một căn phòng. Cô ấy đưa mắt quan sát xung quanh, căn phòng này thực sự được trang trí với cảm giác rất cổ kính, với các rường cột chạm trổ tinh tế, trên các cột trụ trong phòng được khắc bởi một vài bức tranh khác nhau.  

Khuôn miệng nhỏ nhắn của Lăng Thu Thủy hơi hé, đôi mắt đẹp tuyệt mĩ cũng lộ ra sự kinh ngạc không thể che giấu được. Những bức họa đó sống động như thật, chắc chắn là bút tích của bậc đại sư, đem đi đấu giá chắc chắn có thể bán được giá cao hàng chục triệu thậm chí hàng trăm triệu, nhưng ở đây đâu đâu cũng có thể thấy được nó.  

Ngoài nơi đó ra, trong không gian này còn có một quả cầu thủy tinh lớn treo lơ lửng ở giữa. Quả cầu thủy tinh được hai người ôm chặt. Lúc này quả cầu thủy tinh phát ra ánh sáng ngũ sắc, chiếu xuống không gian trong phòng đầy mờ ảo.

Bình luận

Truyện đang đọc