CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên người hai người phủ kín vết thương, quần áo cũng rách nát mười mấy lỗ, da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng ròng.  

Đường Tuấn ném cành liễu trong tay sang một bên, đến quần áo cũng chưa dính một hạt bụi nào.  

Advertisement

“Khốn kiếp!” Ông lớn Tôn và ông hai Tôn sống nhiều năm như vậy, đã bao giờ chịu đựng nỗi nhục này đâu, quả là uổng phí mấy chục năm sống. Hai người liếc nhìn nhau rồi muốn tiếp tục xông lên liều mạng với Đường Tuấn.  

“Đủ rồi!” Tôn Gia Minh quát hai người.  

“Cậu chủ, chúng tôi phải đấu với cậu ta người sống tôi chết mới thôi!” Hai mắt ông lớn Tôn đỏ ngầu.  

“Không chết không ngừng?” Tôn Gia Minh lắc đầu cười khẩy nói: “Vừa rồi người ta đã nương tay, nếu không thì các người đã chết từ sớm rồi. Cần phải tự biết mình!”  

Hai người ông lớn Tôn hơi sửng sốt, nhưng cũng không dám phản bác. Bây giờ nhớ lại, đúng là vừa rồi Đường Tuấn có rất nhiều cơ hội để lấy mạng bọn họ, nhưng mà Đường Tuấn đều không ra tay.  

Tôn Gia Minh thâm trầm nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Có câu sức mạnh cơ thể mới là vô địch thiên hạ, không ngờ rằng đến chân khí cũng có thể mạnh mẽ đến vậy, vượt xa cảnh giới cùng cấp. Nhà họ Tôn chúng tôi đã được mở mang thêm kiến thức.”  

Đường Tuấn nhìn Tôn Gia Minh, nói: “Anh cũng muốn đấu sao?”  

Tôn Gia Minh hơi ngẩn ra, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, cười nói: “Nhưng tôi đánh không lại anh. Lần này nhà họ Tôn chúng tôi nhận thua, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Mộ Dung và nhà họ Nhan nữa. Còn ba ngàn năm trăm tỷ kia tôi sẽ gọi điện cho người chuyển đến nhà họ Mộ Dung.”  

Nói xong, anh ta quay người đi ngay, ông lớn Tôn và ông hai Tôn vội vàng đuổi theo.  

Nhan Minh muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tôn Gia Minh tát một cái ngã nhào trên mặt đất, tựa như là vứt bỏ một thứ rác rưởi vậy.  

Đường Tuấn nhìn ba người rời đi, ánh mắt chớp chớp.  

“Không hổ là Tôn Gia Minh, gặp chuyện kinh hãi vậy mà mặt không đổi sắc, trong tình huống vừa rồi còn có thể đè xu0"ng h@m muốn chiến đấu với tôi.” Đường Tuấn cảm thấy có hơi đáng tiếc, nếu vừa rồi người ra tay là Tôn Gia Minh, anh có thể mượn cơ hội bị thương nặng để gi3t chết người thừa kế của nhà họ Tôn, tiếc là cuối cùng Tôn Gia Minh đã nhịn xuống.  

“Cậu chủ, vì sao vừa rồi cậu không ra tay. Dựa vào món bảo vật mà ông cụ đưa cho cậu nhất định có thể làm cho cậu ta bị thương.” Chờ đến khi đi rất xa, ông lớn Tôn mới khó hiểu hỏi.  

Tôn Gia Minh lắc đầu, vẻ mặt cung kính khi nói chuyện với Đường Tuấn vừa rồi đã biến mất, trở nên lạnh lẽo. Giọng điệu của anh ta lạnh như băng, nói: “Không đáng. Anh ta không dám dùng thân thể để chống đỡ tấn công của hai người, đã cho thấy anh ta bị thương thật, hơn nữa cũng không nhẹ. Nhà họ Tôn chúng ta không cần phải so đo với một người chết. Với lại, nếu thật sự chọc anh ta nóng lên, Đao Thể đột nhiên phản công sẽ gây ra sự bất lợi với nhà họ Tôn chúng ta.”  

“Đi thôi. Nếu nơi này không còn việc của chúng ta, vậy thì chạy đến Tây Ninh tập hợp với cha của tôi thôi, Nếu như tin tức mà cha tôi nhận được là thật, có lẽ nhà họ Tôn chúng ta sẽ có thêm một cao thủ cảnh giới Thần Hải, nhà họ Tôn chúng ta sẽ trở thành gia tộc võ thuật số một của Việt Nam.

Bình luận

Truyện đang đọc