CHIẾN THẦN THÁNH Y

Nụ cười trên mặt Địch Văn và Yên Nhi cứng lại.  

Quần chúng vây xem há hốc mồm, trong lúc nhất thời không nói nên lời.  

Đầu tiên là Quỷ Khốc Thập Tam Hung, sau đó là ba vị thanh niên tuấn kiệt Tạm Đại Thánh Địa đều bị Đường Tuấn đ è xuống mặt đất, mất hết mặt mũi.  

“Anh.” Ba người thần tử Hạo Nhiên, thánh nữ Thiên Hoa và hòa thượng Cửu Lưu đều trợn mắt nhìn Đường Tuấn, thân phận ba người đáng tôn kính cỡ nào, còn được thanh niên đồng lứa nâng niu, bây giờ lại bị người ta đối xử như vậy, khiến bọn họ không thể tiếp nhận.  

Giữa sân có lẽ chỉ có một người vẫn bình tĩnh.  

Elsa đi tới trước mặt Đường Tuấn, cung kính nói: “Bái kiến Đường Thiên nhân, chúc mừng Đường Thiên nhân trở về.”  

Đường Tuấn khẽ gật đầu.  

“Hay lắm. Đường Tuấn, anh vậy mà cấu kết với ma nữ phương Tây, chuyện này tôi phải báo lên, để anh nhận trừng phạt.” Thánh nữ Thiên Hoa nhìn thấy tình cảnh này thì cười lạnh, trong giọng nói của cô ta mang theo vẻ uy hiếp mạnh mẽ: “Một khi Tam Đại Thánh Địa ra tay, anh và bạn bè người thân của anh đều không thể may mắn thoát khỏi.”  

“Ồn ào.” Ánh mắt Đường Tuấn cứng lại, cự chưởng đè lên người thánh nữ Thiên Hoa nặng hơn mấy phần, sức mạnh đáng sợ khiến thánh nữ Thiên Hoa hộc máu.  

Giọng điệu của Đường Tuấn âm u tĩnh mịch: “Tam Đại Thánh Địa chó má, có bản lĩnh bảo bọn họ tới tìm tôi. Hôm nay tôi nói ra lời này, nếu như trong vòng ba ngày, Tam Đại Thánh Địa không ra mặt, tôi sẽ phong ấn tu vi của ba người các cô rồi lưu đày đến vũ trụ. Xem các cô có thể kiên trì bao lâu.”  

Ba người thần tử Hạo Nhiên nghe vậy, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.  

Bây giờ trong lòng anh ta cũng không đoán ra được rốt cuộc Đường Tuấn đã dựa vào quỷ thuật hay dựa vào thực lực để đánh bại bọn họ.  

Chủ yếu là sức mạnh Đường Tuấn thể hiện ra thật đáng sợ, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của ba người bọn họ.  

Cho dù nhìn khắp Tạm Đại Thánh Địa chỉ sợ cũng không có mấy người có thể chống lại anh.  

Thần tử Hạo Nhiên nhìn về phía một người trong đám người, người đó lập tức hóa thành một tia sáng rời đi.  

Đường Tuấn không ngăn cản, ngược lại chủ ý của anh là muốn gặp người được gọi là người khống chế của Tạm Đại Thánh Địa.  

Lúc này Đường Tuấn mới nhìn về phía Địch Văn và Yên Nhi đằng sau nói: “Dòng dõi phi công tính toán thật sâu.”  

Địch Văn như bị sét đánh, anh ta đã tính sai hoàn toàn, giờ phút này đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng bị động.  

Yên Nhi một bên bỗng nhiên hét lớn: “Đường Tuấn, anh bị thương nặng trở về, là Địch tiểu công gia đã cứu anh từ bên ngoài về, anh không những không đội ơn, bây giờ còn muốn ra tay với tiểu công gia sao?”  

Địch Văn cũng hiểu được, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng đau lòng nói: “Không ngờ Đường Thiên Nhân vậy mà là đồ vong ân phụ nghĩa, là Địch mỗ có mắt không tròng. Sớm biết như vậy lúc đó tôi lẽ ra không nên cứu anh.”  

Giọng nói của hai người truyền khắp bốn phía, lập tức khiến rất nhiều người oán giận.  

Dù sao phần lớn người đều không biết, cứ tưởng chính là Địch Văn đã cứu Đường Tuấn.  

“Đường Tuấn, chúng tôi gọi anh một tiếng Thiên Nhân, không chỉ bởi vì thực lực của anh, mà còn bởi vì nhân phẩm của anh. Nhưng bây giờ Địch tiểu công gia là ân nhân của anh, về tính về lý, anh cũng không nên ra tay với anh ta. Nếu như bây giờ ngay cả tiểu công gia anh cũng có thể ra tay, vậy sau này anh có sát hại người vô tội hay không? Đường Tuấn, còn không ngừng tay.” Trong lúc nhất thờ, đủ loại âm thanh ở đây vang lên.  

Bình luận

Truyện đang đọc