*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Công Dương Tú cười khẩy một tiếng, rồi nói: "Nói ra có thể ông không tin, nhưng cái tên Ly Thanh Trần đó lại muốn biến phàm thể của mình thành Hỏa Linh Thể, cho nên cậu ta mới tuyển một lượng lớn y sĩ về, muốn tìm được cách đột phá trong số những bí thuật đó."
Quý Đồng ngơ ngác, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười châm biếm, nói: "Ngay cả y sĩ thất phẩm bát phẩm cũng không dám đảm bảo có thể cải tạo linh thể, thập tam điện hạ này xem trọng bản thân quá rồi."
Công Dương Tú cũng bật cười: "Đúng vậy. Ông cứ đợi tin tốt của tôi đi."
Thành Hỏa Nhai, trong biệt viện của Ly Thanh Trần.
Ly Thanh Trần ngồi trên ghế chính, nhìn Công Dương Tú bên dưới, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nói: "Ông Công Dương đồng ý truyền thụ thuật Ngũ Vận cho tôi sao."
Công Dương Tú thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ly Thanh Trần, không khỏi lộ ra nụ cười tự đắc, ông ta đáp: "Chỉ là nửa phần trước thôi, đợi điện hạ lĩnh ngộ được nửa phần này, tôi mới truyền thụ nửa phần sau cho ngài."
Trong lòng Công Dương Tú cảm thấy thỏa mãn. Thuật Ngũ Vận rất đặc biệt, nửa phần trước và nửa phần sau không thể tách rời. Nếu không có nửa phần sau, nửa phần trước chính là thiên thư, căn bản không thể lý giải được.
Ly Thanh Trần nói: "Sao ông Công Dương lại đột nhiên thay đổi chủ ý?"
Nếu là trước đây, Công Dương Tú sẵn sàng truyền thuật Ngũ Vận cho mình, Ly Thanh Trần nhất định sẽ rất cảm kích. Nhưng hiện tại Đường Tuấn đã giúp ah ta bước đầu hoàn thành chuyển hóa linh thể, thuật Ngũ Vận có hay không cũng chẳng sao. Nhưng sự thay đổi thái độ của Công Dương Tú khiến Ly Thanh Trần rất hiếu kỳ.
Công Dương Tú nói: "Tôi truyền thuật Ngũ Vận cho điện hạ là có một điều kiện."
Ly Thanh Trần nói: "Điều kiện gì."
Công Dương Tú nói: "Dược Đường đã đến thành Hỏa Nhai một thời gian rồi, nhưng cậu ta lại chẳng có biểu hiện gì. Tôi muốn xin điện hạ, đuổi cậu ta ra khỏi thành Hỏa Nhai."
"Cái gì?"
Ly Thanh Trần bỗng dưng đứng dậy, sự tức giận ẩn sâu trong mắt anh ta.
Công Dương Tú cười nói: "Chỉ cần điện hạ đuổi Dược Đường ra khỏi thành Hỏa Nhai, tôi sẽ lập tức truyền thuật Ngũ Vận cho điện hạ. Chẳng phải điện hạ vẫn luôn mong muốn có được thuật Ngũ Vận của tôi sao? Bây giờ cơ hội đang đặt ngay trước mắt ngài đấy, điện hạ à, Dược Đường chỉ là một tên vô danh không biết nặng nhẹ, còn thuật Ngũ Vận của tôi mới thật sự giúp được điện hạ."
Công Dương Tú vuốt râu nói: "Nếu điện hạ không muốn đồng ý, vậy lão phu cảm thấy thành Hỏa Nhai này không thể ở tiếp được nữa."
Trong lòng Công Dương Tú vô cùng tự đắc.
Muốn chơi mưu kế với tôi à, Ly Thanh Trần cậu vẫn còn non lắm. Lão phu là đang uy hiếp cậu đấy, cậu có thể làm gì được tôi nào? Lẽ nào cậu thật sự nỡ để tôi rời khỏi thành Hỏa Nhai?
Công Dương Tú ngẩng đầu lên, vốn tưởng sẽ được đón nhận nụ cười nịnh nọt của Ly Thanh Trần, nhưng thứ đang chờ ông ta là ánh mắt tràn đầy lửa giận, khiến ông ta không khỏi sững sờ.
“Công Dương Tú, ông là đang uy hiếp bổn điện hạ?” Ly Thanh Trần lại ngồi xuống, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng.