CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đại khái qua gần hai ngày, lúc Đường Tuấn đang tu luyện, Hỏa bà bỗng nhiên từ trong cung điện đi ra, bà ta ném một vật cho Đường Tuấn, nói: “Luyện hóa nó.”  

Đường Tuấn nhìn vật trong tay, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nói: “Hỏa bà, đây là Thiên Hỏa Linh Tủy?”  

Hỏa bà khoát tay nói: “Ánh mắt cũng không tệ lắm. Nắm chặt thời gian luyện hóa đi, điểm tu vi ấy của cậu ở Trung Ương Ngân Hà cũng không đủ nhìn.”   

Đường Tuấn lắc đầu, đem Thiên Hỏa Linh Tủy đưa ra ngoài, nói: "Hỏa bà, Thiên Hỏa Linh Tủy này quá trân quý. Bà tu luyện công pháp hẳn là cũng là hệ hỏa, nếu mà ăn vào Thiên Hỏa Linh Tủy, có tỷ lệ rất lớn đột phá đến cảnh giới Độ Kiếp.”  

Thiên Hỏa Linh Tủy, là một trong những bảo vật trân quý nhất hồ Hỏa Viêm, giá trị chỉ thấp hơn gỗ hồn nguyên một chút. Từng có tu sĩ thống kê, hồ Hỏa Viêm ba vạn năm mới có thể xuất hiện một khối Thiên Hỏa Linh Tủy. Mỗi một khối Thiên Hỏa Linh Tủy đều là chí bảo tu luyện. Người tu hành hệ hỏa nếu luyện hóa một khối Thiên Hỏa Linh Tủy, có thể gia tăng nội tình rất lớn, nâng cao xác suất đột phá.      

Hỏa bà cười lạnh nói: “Ông ấy đã chết, tôi cần Thiên Hỏa Linh Tủy này làm gì? Cho dù tu luyện tới cảnh giới Độ Kiếp thì có ích lợi gì? Đừng dong dài, nhanh chóng luyện hóa Linh Tủy.”  

Nói xong, Hỏa bà lại đi vào cung điện.      

Đường Tuấn cầm Thiên Hỏa Linh Tủy, đột nhiên cảm thấy khối Linh Tủy to bằng bàn tay này trầm trọng như núi rừng.      

Bên trong cung điện, Hỏa bà tựa vào cánh cửa đóng chặt, thần sắc bi thương thê lương, nước mắt lặng lẽ chảy.      

“Ông bảo tôi chờ, tôi chờ mấy vạn năm.”  

“Diễm Tự Thần Văn tôi nhìn thấy, nhưng ông không trở về, tôi không chờ nữa.”      

“Đột phá, tôi không quan tâm! Thọ cùng trời đất, tôi không hiếm lạ!”   

Bên trong cung điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng Hỏa bà thấp giọng tự nói cùng nước mắt rơi xuống mặt đất, giống như âm thanh tan nát cõi lòng.      

Giờ khắc này, bà ta không còn là Hỏa bà làm cho người ta vừa nghe tin là sợ mất mật, càng giống như một cô gái nhỏ mất đi con búp bê yêu quý nhất, lại không tìm được người để khóc lóc kể lể.      

Thành Trấn Khúc, trong phủ thành chủ.      

Mộ Thanh đang cho mấy tu sĩ làm kiểm tra, những tu sĩ này đều bị nhiễm cái loại căn bệnh lạ này.      

“Tôi dùng phong linh pháp độc môn của Độc Cô Cung phong bế một bộ phận linh hồn các người lại, có thể tạm thời trì hoãn bệnh tình.” Mộ Thanh lau đi mồ hôi trên trán, nói với mấy người tu hành phía trước.      

Phong linh pháp đối với linh hồn của cô ấy cũng có tải trọng nhất định, mấy người tu hành này đã là nhóm thứ hai mươi hôm nay. Linh hồn cô ấy thừa nhận cũng gần như đến cực hạn.      

Mấy người tu hành kia vội vàng đứng dậy, liên tục cảm tạ Mộ Thanh. Nếu như không có phong linh pháp của Mộ Thanh, bọn họ chỉ có thể kiên trì không đến nửa tháng, nhưng sau khi phong linh có thể kiên trì một tháng, thậm chí lâu hơn.      

Mộ Thanh khoát tay áo, thần sắc thoạt nhìn rất mệt mỏi, nói: “Tôi chỉ có thể làm đến trình độ này. Muốn chữa khỏi loại căn bệnh lạ này, chờ ngài Dược trở về, xem anh có tìm được biện pháp hay không.”   

Mộ Thanh thở dài trong lòng. Cô ấy ở thành Trấn Khúc mấy ngày nay đã sớm đem chuyện xảy ra ở nơi này truyền về Độc Cô Cung, ông lão Đan Thanh sau khi biết, chỉ là để cho cô ấy tận lực, nếu như có thể sớm trở về.      

“Ngay cả lão sư cũng nói thôn linh hoa gần như không giải được, ngài Dược thật sự có biện pháp sao?” Tâm tình Mộ Thanh có chút nặng nề.      

Mộ Thanh nhìn thấy bản thân, cảm ứng được luồng khí tức ẩn sâu trong linh hồn, trong lòng cô ấy không khỏi sinh ra chút phiền não. 

Bình luận

Truyện đang đọc