CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hỏa bà híp mắt lại, giọng điệu dần lạnh lùng, nói: “Cậu có chắc không? Cho dù cậu không cho, lão thân này sau khi giết cậu, Thần Văn vẫn là của tôi. Vì một Thần Văn cùng cái gọi là di chí tiền bối mà mất đi tính mạng, chẳng lẽ không cảm thấy rất không đáng sao?”  

Đường Tuấn lắc đầu, biết nói tiếp không có ý nghĩa gì. Tâm niệm anh vừa động, pháp lực, tinh thần, thân thể, ba cái hợp nhất, trạng thái trong nháy mắt đạt tới đỉnh phong, một bộ dáng tùy thời chuẩn bị đánh nhau.      

“Thật sự là tiểu quỷ không biết sống chết.” Hỏa bà chế giễu một tiếng.      

Bà ta vỗ vào lòng bàn tay, một cỗ lực khổng lồ  khủng bố cách không gian ầm ầm đến, trong nháy mắt nện lên người Đường Tuấn.      

Bùm.      

Cả người Đường Tuấn bay ngược ra ngoài, xương cốt toàn thân phát ra âm thanh gầm gừ, giống như sắp vỡ vụn. Đồng thời, biển lửa phía sau Đường Tuấn nhấc lên sóng lửa ngập trời, giống như bên trong có hung thú đáng sợ đang phát cuồng tàn sát bừa bãi.      

Một cái vỗ mà kinh khủng như vậy.      

Hơi thở Đường Tuấn chậm lại, máu toàn thân giống như muốn sôi trào, sắc mặt đỏ bừng.      

Anh biết cũng không phải là thực lực cường đại của mình ngăn trở Hỏa bà một kích, mà là bởi vì Hỏa bà hạ thủ lưu tình. Bằng không tu sĩ Động Hư Cảnh đỉnh phong xuất thủ, hiện tại mình làm sao có thể chống cự.      

Hỏa bà giẫm lên hư không, từ trên cao nhìn Đường Tuấn. Biển lửa vô tận quanh người bà ta cuồn cuộn, tóc buộc thành bím tóc không biết từ lúc nào đã rời ra, mái tóc màu xám trắng tung bay, thoạt nhìn thập phần đáng sợ ghê người.      

“Cho cậu một cơ hội khác.” Thanh âm Hỏa bà ầm ầm từ trên không trung truyền đến.      

Đường Tuấn ngẩng đầu nhìn Hỏa bà, nói: “Vãn bối cự tuyệt.”  

Hỏa bà cười lạnh nói: “Vậy cậu đi chết đi.”  

Ầm ầm, biển lửa vô tận cuồn cuộn xung quanh Hỏa bà bỗng nhiên toàn bộ hướng Đường Tuấn vọt tới, cao chừng mấy trăm trượng. Biển lửa nghiêng xuống, tầm mắt Đường Tuấn chỉ có biển lửa. Chỉ trong nháy mắt, biển lửa đã bao trùm Đường Tuấn.      

Dưới biển lửa nghiêng xuống, Đường Tuấn ngay cả lúc động một chút ý niệm trong đầu cũng không bị bao phủ, sau đó mất đi ý thức.      

Không biết qua bao lâu, biển lửa cuồng bạo dần dần bình tĩnh, những ngọn lửa kia xoay quanh Hỏa bà, không dám vượt qua chút nào, tựa như thần tử triều kiến đế vương vậy.      

“Thật sự là một tiểu quỷ quỷ ngang ngược.”     

Ngón tay Hỏa bà gõ nhẹ vào hư không. Biển lửa vô tận tách ra, một bóng dáng từ chỗ sâu trong biển lửa chậm rãi xuất hiện. Lúc này Đường Tuấn đã hoàn toàn hôn mê, giống như bị một bàn tay vô hình nâng đỡ, nằm trong hư không.      

Hỏa bà thở dài, đi tới bên cạnh Đường Tuấn.      

Bà ta nhìn xuống Đường Tuấn, trên gương mặt già nua bỗng nhiên có chút bi thương.      

Không biết đã qua bao lâu.      

Bình luận

Truyện đang đọc