CHIẾN THẦN THÁNH Y

Chu Tước Thần Quân khẽ cười, nói: “Đường Tuấn, người bạn này của cậu đúng là thú vị.”  

Đường Tuấn cũng gật gù.  

Việc Triệu Huyền nhanh như vậy đã thông qua cửa ải này, anh có thể đoán được một vài nguyên nhân trong đó. Sức mạnh căn nguyên mà Triệu Huyền lĩnh ngộ được cũng chỉ có một loại duy nhất. Một vạn con đường tất nhiên đại biểu cho một vạn loại khả năng, nhưng có đôi khi nó cũng sẽ làm mê loạn cái tâm và tầm nhìn của con người, trở thành chướng ngại vật trên đường đi. Mà con đường đơn nhất có thể giảm bớt được tính mê hoặc này.  

Đương nhiên, tuy rằng anh và Đạo Nhất đều lĩnh ngộ vài loại căn nguyên chi lực, nhưng đạo tâm của bọn họ cũng rất kiên định, có thể chống cự lại được.  

Anh nhìn về phía Trương Định An, không nhịn được mà lắc đầu.  

Trương Định An nắm giữ năm loại sức mạnh căn nguyên, hơn nữa này năm loại sức mạnh này đều là do Quán Đỉnh cho,cho nên tâm tính của anh ta chắc chắn cực kỳ kém. Trương Định An rất có thể sẽ phải nán lại ở cửa ải này một hồi lâu, thậm chí không qua được!  

Một ngày sau, ba người Chu Tước Thần Quân, Ám Ma, Ngao Vấn Thiên thông qua.  

Mấy ngày sau đó, đám người thế hệ trước Lôi Vụ, chân nhân Khổng Long cũng đều lần lượt thông qua.  

Ngày thứ mười, hai người Tạ Phù Dao, Hàn Đông Li gần như đồng thời tìm ra con đường của mình, cũng đã thông qua rồi.  

Sau khi nhìn Tạ Phù Dao rời khỏi vách đá, tâm tình của Trương Định An càng thêm bực bội.  

“Làm sao mình có thể thua anh ta được?”  

Tạ Phù Dao là người mà Trương Định An nhất muốn đánh bại nhất. Nhưng hiện tại, Tạ Phù Dao đi trước anh ta một bước, thông qua cửa ải.  

“Không thể nào!”  

“Ta mới là đứa con của trời!”  

“Dòng dõi Tiên gì chứ? Thần Tử, Thánh Nữ gì chứ?”  

Tâm tình Trương Định An loạn như cào cào, vùng xung quanh đạo tâm nứt vỡ. Anh ta đối chính mình có kỳ vọng rất cao, nhưng không nghĩ tới kết quả sẽ như thế này.  

Đường Tuấn thấy cảnh tượng này, không khỏi lắc đầu.  

Trương Định An thấy thế, vẻ mặt đông cứng, ánh mắt trở nên vô cùng oán độc, nói: “Anh có tư cách gì mà dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi. Không phải anh cũng chưa thông qua được cửa này đấy sao?”  

Thủy Diểu Diểu quát: “Trương Định An, anh đang nói hươu nói vượn cái gì thế!”  

Trương Định An lạnh lùng nói: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Đường Tuấn, anh tiến bộ không ít đấy. Vậy mà lại trốn tránh sau lưng đàn bà con gái. Có bản lĩnh thì tới đây đánh với tôi một trận.”  

Vùng xung quanh đạo tâm của anh ta bị nứt vỡ, lúc này chỉ có thể dựa khẩu khí này để chống đỡ. Anh ta giống như một kẻ vô cùng bi thảm muốn tự sát, nhưng bỗng nhiên lại thấy còn có người càng thảm hại hơn so với mình thì lập tức bỏ ngay ý định tự sát ý.  

Trương Định An bây giờ chính là có loại tâm tính này.  

Lông mày Thủy Diểu Diểu nhíu lại, lặng yên nhìn Đường Tuấn.  

Giải Kiêu và đám cường giả của tộc Biển đứng bên cạnh cô ta cũng khó hiểu mà nhìn về phía Đường Tuấn.  

Không phải thiên phú của Đường Tuấn không tồi sao? Vậy tại sao đến bây giờ vẫn chưa tìm được con đường để thông qua?

Bình luận

Truyện đang đọc