CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với suy nghĩ của mấy người, trong lòng Đường Tuấn cũng không có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ là trong ánh mắt toát ra một chút chờ mong.  

Y đạo của anh bắt đầu từ ông nội Đường Hạo, sau đó theo anh tu hành, y đạo dần dần thâm sâu, thậm chí đạt tới cảnh giới trước kia anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới.  

Nhưng đến bây giờ, anh cũng có chút mê mang.  

Y đạo, phương hướng tiếp theo ở đâu?  

Nó đã kết thúc chưa?  

Châm cứu thần bí xuất phát từ y đạo, theo nghiên cứu của anh không ngừng xâm nhập, hắn thậm chí còn học được loại bí thuật để nhận biết thế giới.  

Nhưng điều này cũng hạn chế sự tiến bộ của y đạo của bản thân.  

Về phần anh nắm giữ các y thuật hoặc công pháp khác, đối với anh nghiên cứu y thuật trợ giúp càng ít.  

Anh muốn ở trong Thần Quốc đọc toàn bộ điển tịch. Ngoại trừ việc tìm kiếm mật tàng cùng trị thương, đồng thời cũng có ý nghĩa tìm phương hướng tiếp theo của y đạo.  

Nhưng thật không may, anh vẫn không có bất kì suy nghĩ nào.  

“Có lẽ có thể tìm được thứ gì đó không giống trên người nhà họ Đường hành tẩu này.”  

Trong lòng Đường Tuấn khẽ động.  

Hải Châu cách quận Đan Dương một khoảng cách không ngắn. Phải mất ba ngày mấy người Đường Tuấn mới tới Hải Châu.  

Bởi vì yêu thú bay không thể vào bên trong, cho nên mấy người Đường Tuấn chỉ có thể đi bộ tiến vào Hải Châu.  

Hải Châu chia làm hai thành phố trong và ngoài.  

Nội thành là nơi ở của một số thế gia đứng đầu Hải Châu, có thể ra vào nội thành đều là người tu hành được kính trọng.  

Mà ở ngoại thành, lại là một ít thế gia tương đối bình thường, thân phận tương đối bình thường.  

Phân chia trong và ngoài rất nghiêm trọng. Người ngoại thành muốn tiến vào nội thành thì phải trải qua các loại đăng ký khác nhau.  

Đám người Đường Tuấn ở cửa thành Hải Châu bị ngăn lại. Sau khi xuất trình thân phận, cảnh giác của binh sĩ thủ thành mới giảm bớt một chút, nói với bọn họ: “An bài chỗ ở cho các người ở khu nam, tự mình đi qua đi.”  

Anh ta nói với Đường Tuấn: “Anh là giảng viên dẫn đầu. Quản lý học sinh của anh trong thời gian này, đừng để họ chạy xung quanh. Nếu va chạm với nhân vật lớn nội thành, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”  

Bình luận

Truyện đang đọc