CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng anh rung động, từ táng tinh cổ địa đến tinh vực Chu Tước, cho dù dùng Truyền Tống Trận, cũng mất đến vài ngày. Nhưng bây giờ trong nháy mắt đã có thể tới.    

Chu Tước Thần Quân như nhìn ra suy nghĩ của Đường Tuấn, cười nói: “Chuyện này có là gì. Chờ cậu đến Thần Quân, lĩnh ngộ Đại Na Di thần thông có lẽ còn có thể đạt tới trình độ xa hơn.”  

Sắc mặt Đường Tuấn khẽ thay đổi, nói: "Đại Na Di thần thông?"       

Chu Tước Thần Quân nói: “Đây là bản lĩnh đè đáy hòm của các Thần Quân, khi cậu đạt đến cảnh giới Thần Quân, cậu sẽ biết.”  

Ông ta nhìn Đường Tuấn, nhíu mày, nói: “Chắc chắn cậu đã từng tiến vào thế giới nhỏ do tôi sáng tạo, được truyền thừa của tôi. Nhưng tại sao bây giờ vẫn chưa đạt được Động hư cảnh trung kỳ.”  

Dường Tuấn cười khổ, anh nói thật mọi chuyện xảy ra trong thế giới nhỏ cho Chu Tước Thần Quân nghe.  

Chu Tước Thần Quân nghe xong trở nên phẫn nộ, nói: “Hai khí linh dám cãi lời mệnh lệnh của tôi, tự tiện làm việc! Cậu đợi một chút.”  

Tinh thần lực từ trong mi tâm của ông ta trào ra, xâm nhập trong hư không.   

Dù sao Chu Tước tiên cung vẫn là thế giới nhỏ, đều do Chu Tước Thần Quân sáng tạo ra, có liên quan vô cùng chặt chẽ với ông ta.  

Ở trong hư không, không biết ở khoảng cách như thế nào, Chu Tước tiên cung lẳng lặng bồng bềnh. Hai vị khí linh đứng ở trên quảng trường, nhìn Khương Thuần đang tu luyện, trên mặt lộ ra thần sắc hài lòng.       

Khí linh mặc đồ lam cười nói: “Tuy ngoài miệng Khương Thuần nói hơi ác ý, nhưng không hổ là thần thánh trời sinh, nhanh như vậy đã có thể ngưng luyện thế giới nhỏ. Trong vòng năm mươi năm có lẽ anh ta có thể trở thành Thần Quân.”  

Khí linh mặc đồ đỏ cũng cảm thấy hài lòng đối với tiến độ của Khương Thuần, nói: “Anh ta ưu tú hơn tên nhóc kia.”  

Khí linh mặc đồ lam cười nhạo nói: “Đó là điều đương nhiên. Nếu mà đổi thành tên nhóc kia, chỉ sợ ngay cả động hư cảnh đỉnh phong cũng không đạt được.”  

“Ha ha, còn nữa, anh ta có khi bây giờ đang bị vây ở thế giới nhỏ, thật là đáng thương mà. Nếu Thần Quân còn sống, ông ấy biết quyết định của hai chúng ta cũng sẽ không nói gì đâu.”  

Khí linh mặc đồ đỏ khẽ gật đầu.  

Vào lúc này Khương Thuần đã dừng tu luyện, so với ngày đó rời khỏi thế giới nhỏ khí tức bây giờ của anh ta đã cường đại gấp mấy lần. Một thế giới nhỏ ở phía sau anh ta như ẩn như hiện trong hư không.  

“Không sai, hiện giờ Vạn Tiên Hội đang tổ chức ở Trung Ương Ngân Hà, thực lực của anh bây giờ rất có hy vọng tiến vào top 10!”  

Khí linh mặc đồ lam khen ngợi.   

Khương Thuần ngạo nghễ cười, cảm thấy rất hài lòng vì tu vi của mình tiến bộ.  

“Đường Tuấn, tuy rằng trong lúc vô ý tôi có được cơ duyên thuộc về anh, nhưng ai bảo tôi ưu tú hơn anh chứ. Ha ha ha, anh cũng đừng trách tôi. Chờ tôi tu luyện thành Thần Quân, sẽ mang anh ra khỏi thế giới nhỏ. Đến lúc đó có thể dùng hai khí linh này đánh một trận, để anh hết tức giận.” - Khương Thuần thầm nghĩ trong lòng.       

Đúng lúc này, phiến hư không của Chu Tước tiên cung bỗng nhiên chấn động. Một bàn tay to lớn màu bạc từ trong hư không vươn về lướng tiên cung.  

Khí linh mặc đồ lam thấy thế thì quát lớn: “Ai dám làm càn ở đây?”  

Ông ta và khí linh mặc đồ đỏ cùng nhau thúc dục tiên cung. Trong tiên cung, từng tòa đại trận liên tục sáng lên, pháp lực đáng sợ tràn ra.  

Nhưng lúc này, trong hư không truyền đến một tiếng ‘hừ’ lạnh, bàn tay to kia lật một cái, tất cả trận pháp quang mang trong tiên cung đều bị dập tắt, trở nên yên lặng.        

Bàn tay to lớn màu bạc ấy nắm toàn bộ tiên cung trong lòng bàn tay, giống như nắm lấy một món đồ chơi.        

“Thôi xong rồi.”  

Bình luận

Truyện đang đọc