*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Tuấn cười nói: "Tôi không đến từ thế gia và tông môn nào."
Advertisement
"Ồ. Vậy à, nếu cậu Đường không muốn nói thì tôi bèn không hỏi." Lỗ Duy Minh híp mắt nói.
Advertisement
Trong lòng ông ta thầm nghĩ: ‘Xem ra thằng quỷ này chắc hẳn không đến từ những đại thế gia hoặc môn phái đó, nếu không đã mang bối cảnh ra để khoe khoang từ lâu. Hoặc là cậu ta biết thế gia hoặc tông môn sau lưng cậu ta thua kém nhà họ Lỗ ở Thanh Châu mình nên ngại nói ra. Nhưng mà như vậy cũng tốt, đợi lát nữa mình cũng không cần kiêng dè gì.’
“Cô Mộc, nếu không chờ đến sau khi hành trình trên biển này kết thúc, cô hãy đi theo tôi đi." Lỗ Bảo Lâm nghe Đường Tuấn nói vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hãnh diện, nói: "Mặc dù nhà họ Lỗ ở Thanh Châu tôi không phải là đại thế gia gì, nhưng dù sao cũng mạnh hơn mấy phần so với những thế gia không kể ra ngoài được. Có nhà họ Lỗ tôi che chở, không có người nào dám ức hiếp cô. Hơn nữa nếu lần này tôi có thể đạt được cơ duyên trong bí cảnh, tương lai của nhà họ Lỗ ở Thanh Châu tôi nhất định rất sáng sủa rực rỡ. Mặc dù bây giờ tôi so ra kém vị Hậu Thiên Đạo Thể Đường Tuấn ấy, nhưng chuyện tương lai ai cũng không nói chắc được, nói không chừng tôi sẽ vượt qua anh ta thì sao."
Nói xong, anh ta còn cố ý khinh bỉ nhìn thoáng qua Đường Tuấn, nói: "Người tôi nói cũng không phải là Đường Tuấn giả mạo này của cô."
Mộc Thanh Lam hơi buồn cười nhìn thoáng qua Lỗ Bảo Lâm, cố ý nói: "Tôi không ngờ rằng anh còn có chí hướng như thế."
Lỗ Bảo Lâm vỗ ngực, nói: "Đó là tất nhiên. Đi theo Lỗ Bảo Lâm tôi chắc chắn là tốt hơn đi theo một số người rồi."
Không cần cố ý nói, mọi người cũng biết ‘một số người’ trong miệng Lỗ Bảo Lâm là chỉ Đường Tuấn.
Lỗ Duy Minh nghe vậy thì khen ngợi: "Bảo Lâm cháu có chí hướng như vậy là rất hiếm thấy. Chẳng qua nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai Hậu Thiên Đạo Thể tất nhiên sẽ là một trong những người mạnh nhất giới võ đạo nước Việt Nam ta, cháu muốn đuổi kịp anh ta thì cần phải cố gắng nhiều hơn mới được."
Tiền Minh Viễn cũng mở miệng, giọng nói lộ ra mấy phần kính nể, nói: "Tư chất của Đạo Thể quả thật là xưa nay chưa từng có, chưa đến ba mươi tuổi cũng đã là Thiên Nhân Thần Cảnh, thậm chí có thể giết cường giả như Ban Cơ. Đáng tiếc tôi không thể tận mắt chứng kiến trận chiến nhà thuốc của nhà họ Đường, nếu không tôi nhất định sẽ hô hào trợ uy cho anh ấy."
Lỗ Bảo Lâm trêu cợt nhìn Đường Tuấn, nói: "Biết người ta lợi hại rồi đúng không. Hiện nay giới võ đạo có không ít người gọi Đạo Thể và Long Vương của Nghịch Luân là hai con rồng của nước Việt Nam ta, võ đạo của nước Việt Nam ta có hai người bọn họ ở đây, những thế gia ẩn cư và Vu Môn gì đấy đều chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu. E rằng Đạo Thể thổi một hơi cũng thổi cho anh chết được, không phải là người mà loại hàng giả như anh có thể so sánh."
Dù anh ta biết Đường Tuấn là một vị tông sư, nhưng ỷ vào phe mình có hai vị tông sư Lỗ Duy Minh và Tiền Minh Viễn trấn giữ, anh ta nói chuyện không có bất kỳ kiêng dè gì.
Đường Tuấn nhéo mũi, không tức giận, ngược lại vẻ mặt có phần kỳ lạ. Nghe người khác khen mình như thế ở ngay trước mặt mình, là người đều sẽ có phần xấu hổ.
Sau trận chiến nhà thuốc, trong giới võ đạo có người hiểu chuyện gọi anh và Long Vương là hai con rồng bảo vệ nước Việt Nam.
Lý An ở một bên khẽ thở dài. Mặc dù anh ta còn trẻ nhưng đã trải qua rất nhiều, sao lại không nhìn ra sự bài xích và thù địch của đám người này đối với Đường Tuấn. Đường Tuấn chữa khỏi cho mẹ anh ta, anh ta vẫn còn vài phần thiện cảm với Đường Tuấn, nhưng lúc này lại không tìm được cơ hội nhắc nhở.