CHIẾN THẦN THÁNH Y

Ông ta nhìn về phía Đường Tuấn, trong đôi mắt đục ngầu chợt phát ra sát ý dày đặc, lạnh lùng nói: "Không nghĩ tới ở cái nơi hoang vu hẻo lánh như Trái Đất vậy mà lại có thể xuất hiện một thiên tài như cậu, thật sự khiến tôi phải giật mình. Nói ra thì cậu còn phải cảm ơn tôi mới đúng, nếu như năm đó không phải tôi cầu tình với sư huynh, cũng sẽ không chỉ đơn giản là phong ấn Trái Đất như vậy đâu."  

Ngao Cực hừ lạnh một tiếng, nói: "Dương Thịnh ông đừng có làm bộ dạng đạo đức giả nữa. Năm đó ông cầu tình cho Trái Đất là vì muốn luyện chế Trái Đất thành một cái bảo vật, chỉ tiếc là đã bị ngăn cản, ông còn vì vậy mà bị thương."  

Sắc mặt của Dương Thịnh phát lạnh, nói: "Ngao Cực, ông lắm mồm thế. Không sợ sư huynh của tôi tìm tới Long tộc các ông sao?"  

Ngao Cực trầm giọng nói: "Đừng quên tộc của tôi cũng có Long Thần."  

Dương Thịnh xem thường nói: "Long Thần của năm xưa có thể ngang hàng với sư huynh của tôi, nhưng tình trạng bây giờ của Long Thần thì sao, chẳng lẽ các ông còn không rõ ràng ư?"  

Sắc mặt của Ngao Cực trở nên khó coi, hiển nhiên là đã bị chạm đến chỗ đau rồi.  

Dương Thịnh không để ý tới người của Long tộc nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đường Tuấn nói: "Tên nhóc Trái Đất kia, lão phu nhìn trúng Tiên Quang Cấm Kỵ của cậu rồi, cậu không có ý kiến gì chứ. Tôi nghĩ cậu cũng sẽ không khiến tôi cảm thấy không vui đúng không, mặc dù cậu có Chu Tước Thần Quân che chở nhưng sư huynh của tôi cũng không sợ ông ta."  

Đường Tuấn đã biết được một số chuyện từ trong cuộc đàm thoại vừa rồi, chỉ có địch ý với Dương Thịnh, lạnh lùng nói: "Sư huynh của ông là bố ông à?"  

Lời vừa dứt, toàn bộ nhất thời yên tĩnh.  

Tất cả mọi người đều không dám tin mà nhìn Đường Tuấn, biểu cảm như xem có phải mình vừa nghe nhầm hay không.  

Sắc mặt của Dương Thịnh vô cùng khó coi, nói: "Cậu nói cái gì cơ?"  

Đường Tuấn nói: "Sư huynh của ông cũng không phải bố ông, ông cứ treo mãi bên miệng làm cái gì!"  

Không thể không nói, những lời này của Đường Tuấn thật sự rất vui lòng người.  

Mỗi ngày Dương Thịnh đều treo sư huynh nhà mình ở bên miệng để ra vẻ ta đây, làm cho người ta đều cảm thấy rất không biết nói gì, sư huynh của ông ta cũng không phải cha ông ta, có cái gì phải đắc ý.  

Nhưng ngại Ngự Tôn Giả hung hăng, nên những lời này mọi người cũng chỉ là đang suy nghĩ mà thôi, ai dám thật sự nói ra khỏi miệng chứ, là chán sống rồi sao?  

Có vài người bội phục Đường Tuấn, có người thì cười anh ngu xuẩn.  

Đừng nói vị Ngự Tôn Giả có sức chiến đấu số một kia, chỉ riêng Dương Thịnh cũng không phải Đường Tuấn bây giờ có thể địch nổi.  

Sắc mặt Dương Thịnh vô cùng khó coi, pháp lực trên người chìm chìm nổi nổi, tản mát ra từng trận gợn sóng đáng sợ, xem ra ông ta đang cố gắng áp chế lửa giận.  

Hai tròng mắt ông dường như muốn phun ra ngọn lửa, lạnh lùng nói: "Đường Tuấn, cậu sẽ hối hận.  

Hiện tại tôi còn muốn lợi dụng cậu đến thu Tiên Quang, tạm thời sẽ không giết cậu.  

Chờ sau khi tôi đạt được Tiên Quang, tôi sẽ tra tấn cậu đến chết.”  

Đường Tuấn khinh thường nói: "Thật là nhát gan!”  

Lúc này anh cũng cảm giác được mối liên hệ giữa Tiên Quang và bản thân, một khi anh chết, Tiên Quang sẽ tự động tiêu tán. 

Bình luận

Truyện đang đọc