CHIẾN THẦN THÁNH Y

Người đàn ông nở nụ cười khinh miệt, giống như đã nắm chắc được Đường Tuấn. Anh ta nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn một lúc, sau đó trên mặt đột nhiên lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Đường Tuấn! Sao lại là anh! Không phải anh đã chết rồi sao?”  

Đường Tuấn sững sờ tại chỗ, anh vốn không quen biết người đàn ông trước mặt này. Nhưng người đàn ông này lại nhận ra anh, hơn nữa trong lời nói dường như biết rất rõ về anh.  

Advertisement

Người đàn ông đột nhiên bật cười, nói: “Ha ha ha! Cũng tốt, nếu như anh đã không chết, vậy thì vừa hay để tôi tiễn anh đi chết luôn! Ái chà, nếu như Đường Quang Hòa biết tôi giải quyết tai hoạ trong lòng này cho ông ta, thì sợ là còn không biết cảm ơn tôi như thế nào đâu.”  

Đường Tuấn nghe thấy tên của Đường Quang Hòa, con ngươi co rụt lại, xem ra chắc hẳn người đàn ông này có quan hệ không tầm thường với Đường Quang Hoà.  

Vừa dứt lời, người đàn ông giơ súng lên, chĩa thẳng về phía Đường Tuấn, khóe miệng cậu ta nhếch lên, ngón tay muốn bóp cò.  

Cảnh tượng “Viên đạn bắn vào người Đường Tuấn khiến máu bắn tung tóe” đã không xảy ra, người đàn ông đang định bóp cò thì thấy Đường Tuấn di chuyển và xuất hiện ngay trước mặt anh ta. Sau đó, anh ta cảm thấy một cơn đau nhói từ cánh tay phải của mình, khẩu súng lục màu đen rơi xuống đất.  

Cả cánh tay của người đàn ông bị bẻ quặt một góc chín mươi độ, trông rất đáng sợ. Người đàn ông đột nhiên hét lên thảm thiết “áaaaaaa”. Vừa rồi, Đường Tuấn cũng không hề nhẹ tay, đánh thẳng vào khớp xương của anh ta, chặt đứt cánh tay của anh ta.  

Người đàn ông đang giãy dụa trên mặt đất muốn nhặt khẩu súng lục lên, nhưng lại bị Đường Tuấn đá một phát vào bụng, cơ thể nặng nề đập vào bức tường. Trong cơn đau dữ dội, anh ta đã ngất đi ngay lập tức.  

“Đường Tuấn, làm ơn hãy giúp đỡ Ninh Đình Trung!” Âu Dương Phượng Hồng khôi phục chút sức lực, chật vật từ trên mặt đất ngồi dậy, cố gắng bò đến bên người Ninh Đình Trung. Quần áo xộc xệch, lộ ra cả vùng da thịt trắng mịn, nhưng cô ta không quan tâm. Vừa rồi, người đàn ông đó muốn gạ gẫm cô, nếu như Ninh Đình Trung không đến thì giờ cô ta đã không giữ được sự trong sạch nữa rồi.  

Đường Tuấn ngồi xổm xuống trước mặt Ninh Đình Trung, trước tiên dùng cây ngân châm cầm máu cho Ninh Đình Trung, sau đó lấy viên đạn ra để khâu lại vết thương.  

“Anh ấy không sao chứ?” Âu Dương Phượng Hồng nắm lấy cánh tay Ninh Đình Trung, lo lắng hỏi. Sắc mặt Ninh Đình Trung tái nhợt, có vẻ không được tốt lắm.  

Đường Tuấn lắc đầu thở dài: “Tôi đã giúp anh ta giữ lại mạng sống, nhưng sau này, cánh tay của anh ta sẽ không được bình thường nữa.”  

Sau đó, Đường Tuấn đứng dậy. Cơ thể của Âu Dương Phượng Hồng không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, nguyên nhân khiến cô ta cảm thấy đau nhức và yếu ớt là do cô ta bị đánh thuốc mê. Cô ta là một cao thủ nội công, có thể chất tốt hơn người bình thường, sẽ sớm bình phục.  

Nghe thấy Đường Tuấn nói như vậy, sắc mặt của Âu Dương Phượng Hồng đột nhiên tái nhợt, cô ta cắn chặt môi, không để cho mình khóc: “Là do tôi đã hại anh ấy. Nếu tôi không cho anh ấy hy vọng thì anh ấy đã không đi theo đến đây.” Khi cô ta nghĩ đến cảnh cánh tay phải của Ninh Đình Trung sẽ không còn linh hoạt như trước, trong lòng cô ta tràn đầy tội lỗi.  

Đường Tuấn khẽ thở dài, trong lòng thầm nói: “Lão mập, tôi chỉ có thể giúp anh như vậy thôi.” Thật ra cơ thể Ninh Đình Trung không bị gì nghiêm trọng, trên tay phải cũng không có di chứng gì. Sở dĩ Đường Tuấn làm như vậy chỉ là muốn xem Âu Dương Phượng Hồng nghĩ gì về Ninh Đình Trung, nhìn tình hình hiện tại, nỗ lực và cố gắng của Ninh Đình Trung đã không vô ích. 

Bình luận

Truyện đang đọc