CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bị Sơn Hạ Chu Tài nói trúng điểm yếu, thật sự vô cùng đau lòng.   

“Nếu cô muốn vì nhà họ Liễu mà thể hiện thì cứ việc. Cũng lâu rồi tôi không được nhìn thấy y thuật của nhà họ Liễu, không biết cô kế thừa được mấy phần.” Sơn Hạ Chu Tài đổi giọng, khẽ cười.  

Advertisement

Liễu Đàm Liên hít một hơi thật sâu, lồ ng ngực cô ấy căng phồng tạo thành một đường cong quyến rũ đến động lòng người. Một lúc sau, cô ấy mới bình tĩnh lại, khom người xuống vừa chào vừa nói: “Ông sẽ được thấy thôi.”   

Advertisement

Sơn Hạ Chu Tài bất giác mỉm cười. Người lão để tâm là Đường Tuấn, không phải Liễu Đàm Liên.   

Lý Hùng Cường nghe vậy trong mắt lóe lên ý cười thâm sâu.    

Không lâu sau, Đại hội giao lưu y thuật chính thức bắt đầu.    

Tế Thế Đường chủ trì đại hội, bệnh nhân đương nhiên cũng do Tế Thế Đường đưa đến. Nếu là người bệnh thông thường thì không thể nào đánh giá được trình độ hơn kém của ba người, nên cả người bệnh cũng phải qua sàng lọc cẩn thận.   

Bệnh nhân đầu tiên được đưa vào.  

Hình Công Huy dẫn y sư trợ lý của Tế Thế Đường đến trước mặt.   

Y sư trợ lý của Tế Thế Đường là một ông lão tuổi gần năm mươi. Ông ấy mặc quần áo theo kiểu y sư thời xưa, khí chất nho nhã, rất có phong thái của cổ nhân. Sau khi Hình Công Huy giới thiệu, mọi người mới biết ông lão ấy họ Hàn, Hình Công Huy gọi ông ấy là cụ Hàn.   

“Đây là bệnh nhân đầu tiên. Không biết ai trong các vị sẽ khám đầu tiên?” Cụ Hàn đứng sang một bên, để những người khác có thể nhìn rõ bệnh nhân nằm trên cáng.   

Bệnh nhân là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Lẽ ra đây là độ tuổi cường tráng, sung mãn nhất của nam giới nhưng người đàn ông này thì mặt mũi tái nhợt, môi mím chặt, có vẻ rất khổ sở. Mái tóc đen nhánh mất đi vẻ bóng mượt.  

Các y sư như Vương Trọng Quang, Lư Thế Giang không khỏi giật mình kêu lên: “Thiên Nhân Ngũ Suy.”  

“Không sai. Đúng là Thiên Nhân Ngũ Suy.” Cụ Hàn cũng là một người tinh thông y thuật, nếu không làm sao có thể trở thành y sư trợ lý của Tế Thế Đường, gật đầu vuốt râu nói.  

“Cái gì gọi là Thiên Thân Ngũ Suy?” Hạ Văn Thanh nhíu mày hỏi. Anh ta mới tiếp xúc với Trung y chưa lâu nên rất lạ lẫm với những thuật ngữ chuyên ngành.   

Vương Trọng Quang nhìn người trên cáng rồi chậm rãi nói: “Thiên Nhân Ngũ Suy chính là năm dấu hiệu gồm quần áo bẩn thỉu, Tuệ Tĩnh héo úa, nách đổ mồ hôi, thân thể hôi hám, ngồi cũng không vui”  

“Điều đó có nghĩa là sao?” Hạ Văn Thanh vẫn mù tịt không hiểu gì.  

Vẻ mặt của Vương Trọng Quang dần trở nên nghiêm nghị nói: “Thiên Nhân Ngũ Suy vốn là chỉ năm hiện tượng lạ xuất hiện khi người trời sắp hết tuổi thọ. Trong y học, Thiên Nhân Ngũ Suy là nói đến bệnh sắp chết.”

Ông ta lạnh lùng rời mắt khỏi bệnh nhân, nhìn sang Hình Công Huy và cụ Hàn, trầm giọng: “Người này đã xuất hiện những dấu hiệu Thiên Nhân Ngũ Suy, chắc chắn là chết. Các người còn dám cáng người ta vào đây, các người muốn làm gì?”   

Bình luận

Truyện đang đọc