CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đường Tuấn nhìn thoáng qua Thanh Liên, nói:   

Advertisement

"Có mỗi căn phòng mà không quét thì làm sao quét được thiên hạ. Coi như tôi không tới hầu quyết chiến, chẳng lẽ cô cho rằng các gia tộc ẩn dật cùng tông môn khác sẽ cho tôi thời gian chắc?"  

Đường Tuấn đứng dậy, khí thế phóng ra ngùn ngụt:  

Advertisement

"Trận chiến này, tôi sẽ không thua!"

"Anh ta dựa vào cái gì để cho là mình sẽ không thua?"  

Thanh Liên rời khỏi núi Công Xanh. Trở về Nghịch Lân, Thanh Liên kể lại những lời Đường Tuấn đã nói cho cấp cao của Nghịch Lân. Những vị cấp cao này tức giận không mãi không thôi, dồn dập trách cứ Đường Tuấn không để ý đại cục, quá ích kỷ.  

Bộ tình báo Nghịch Lân lớn mạnh cỡ nào, đoạn thời gian trước, đại hội Trảm Mã Đài của bảng Long Hổ có thể nhìn ra được. Bọn họ biết rất rõ thực lực của Ban Cơ, tuyệt đối là Thần Cảnh Thiên Nhân uy tín lâu năm, rất có thể đã bước vào Thần Cảnh hậu kỳ. Loại thực lực này đặt ở các đại gia tộc ẩn dật và các tông môn, chính là sự tồn tại cự phách hàng đầu, là bá chủ hàng đầu thật sự! Trong Nghịch Lân, trừ Long Vương, không ai dám nói có thể thắng được ông ta.  

"Nếu anh ta đã tự cao tự đại như vậy, thì cứ để anh ta đi chết đi." Long thiếu ngồi ở bàn được đặt trên vị trí chủ thượng, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, trào phúng nói:  

"Loại người này dù sao cũng không chịu để Nghịch Lân khống chế, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc."  

Những người khác trầm ngâm một lát, sôi nổi gật đầu nói phải. Mặc dù có Long Vương đè ép, nhưng bên trong Nghịch Lân vẫn có rất nhiều người sinh lòng bất mãn với Đường Tuấn, muốn tìm cơ hội diệt trừ anh.  

Những đoạn đối thoại cùng loại như vậy cũng diễn ra ở các thế gia lớn, các môn phái trong giới võ đạo. Có rất nhiều võ giả nghe tin thì lập tức hành động, chuẩn bị tiến về nhà họ Đường để quan sát trận chiến hoành tráng này.  

Nhà họ Đường vốn là trung y thế gia hùng cứ một tỉnh. Trong đó, việc buôn bán dược liệu cùng dược phẩm còn bao trùm hơn phân nửa Việt Nam, là nhà giàu hàng thật giá thật. Mặc dù hơn nửa năm trước, nhà họ Đường gặp phải biến cố cực lớn, tài sản đã bị co lại không ít, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, nhà họ Đường vẫn là đại phiệt nhà cao cửa lớn trong mắt vô số mắt người, có gốc gác vô cùng hùng hậu.  

Nhà họ Đường có hai chỗ nổi tiếng nhất, một là nhà sách mà nhà họ đã cất giữ mấy trăm năm, một cái khác chính là nhà thuốc. Nhà thuốc, từ rất lâu về trước chỉ là khoảnh đất người nhà họ Đường dùng để hành nghề y, bắt mạch xem bệnh. Về sau thanh danh nhà họ Đường dần dần lộ ra, bọn họ liền mua hết đất đai chung quanh, quy mô mở rộng thêm mấy chục lần, trong đó bao gồm cả vườn thuốc chiếm diện tích gần ngàn mét vuông cùng một cái hồ nhỏ. Còn đặc biệt sắp đặt lầu các, cung cấp cho người tham quan ngắm cảnh, công trình đầy đủ, tính chất cũng không khác gì so với làng du lịch.  

Lúc này, trên một toà lầu cao nhất ở nhà thuốc, Đường Quang Hòa đang cung kính đứng ở trước mặt một người đàn ông.  

"Ban tiên sinh, hai ngày nay có rất nhiều võ giả nhìn trộm nhà họ Đường, mặc dù tôi đã để người làm ra cảnh cáo, nhưng cũng không có hiệu quả lớn gì, sắp ngăn không được rồi." trong giọng nói của Đường Quang Hòa mang theo bất an.  

Nhà họ Đường không phải là thế gia võ đạo, nếu không phải nhờ Ban Cơ mang theo mấy võ giả đến giúp đỡ, căn bản là không thể cản nổi nhiều võ giả như vậy.  

Ban Cơ cười lạnh nói:  

"Cản làm gì? Bọn họ đã muốn nhìn, thì cứ để cho bọn họ nhìn cho đã đi." 

Bình luận

Truyện đang đọc