CHIẾN THẦN THÁNH Y

Sắc mặt của A Bảo tối sầm lại, biết chắc là nói ra thì nhất định sẽ bị đám người này chế giễu.  

Con thú nhỏ A Bảo thầm nghĩ: "Hừ, đợi lát nữa các ngươi chết ở trong Ma Địa, để ta xem các ngươi còn cười nổi nữa không."  

Ba người và một thú vượt hồ nước tràn ngập sức sống trong tiếng cười đùa.  

Đi tới gần bên kia hồ nước, đám người Đường Tuấn nhìn thấy một cái quan tài bằng ngọc.  

Lớn hơn quan tài thông thường gấp mười lần, toàn thân được chế tạo bằng một loại ngọc thạch xanh biếc.  

Ngọc thạch tuy rằng trong suốt, nhưng toàn bộ trong quan tài đã bị trận pháp che đậy bởi mây mù dày đặc, căn bản là không thể nhìn rõ được.  

Ở trước mặt quan tài bằng ngọc có một bia đá được dựng thẳng, trên tấm bia đá có viết loại văn tự xa lạ.   

"A Bảo, phía trên này viết cái gì vậy?"  

Ba người Đường Tuấn cũng không nhận ra văn tự trên tấm bia đá, văn tự này khác hoàn toàn so với ngôn ngữ của các vũ trụ hiện nay.  

Con thú nhỏ nhìn một hồi, chậm rãi thì thầm: "Ta không muốn làm nô lệ của Tôn Giả, cho dù là phải liều mạng đi nữa cũng phải tìm ra được cách có thể vượt qua kỷ nguyên. Ta không cam lòng, không cam lòng!"  

Mấy câu ngắn ngủi nhưng tâm trạng không cam lòng ấy như phát ra từ trong bia đá, lây qua đám người Đường Tuấn.  

"Thật đáng sợ."  

Mấy người Đường Tuấn và Hứa Vô Sơn liếc nhìn nhau, không biết bao lâu sau, chỉ dựa vào mấy câu nói có được uy năng lớn như vậy, rốt cuộc hồi còn sống chủ nhân của Ma Địa đã có thực lực kinh khủng như thế nào.  

Hứa Vô Sơn kinh ngạc nghi ngờ nói: "Không phải nói còn có cửa thứ ba à? Lẽ nào đây là cửa thứ ba?"  

Đám người nhìn xung quanh, ngoại trừ quan tài bằng ngọc và tấm bia đá ra thì chẳng còn thứ gì nữa.  

Nhìn quan tài bằng ngọc tỏa ra tia sáng xanh nhàn nhạt, một tâm trạng kinh khủng đột nhiên xuất hiện ở trong lòng đám người.  

Đúng lúc này, quan tài bằng ngọc bỗng nhiên chấn động, một ý niệm bất khuất phát ra từ trong quan tài bằng ngọc: "Ta đã thức dậy rồi, muốn sống thêm một kiếp nữa."  

Bầu không khí kinh khủng giống như một bàn tay vô hình nắm chặt đám người Đường Tuấn, khiến cho bọn họ có chút không thở nổi.  

A Bảo càng sợ đến trốn vào bên chân của Đường Tuấn, ánh mắt sợ hãi vô cùng, mặc dù thực lực của nó không tệ nhưng dường như còn sợ hơn đám người Đường Tuấn nhiều.  

Ầm ầm ầm.  

Nắp quan tài bằng ngọc chậm rãi đẩy ra, một con màu đen, cánh tay mọc đầy vảy nắm lấy nắp quan tài, tiếp theo nửa người trên của một sinh vật bắt đầu ngồi dậy, xuất hiện từng chút trước mắt mọi người.  

Thân cao có bảy tám chục mét, trên người mặc bộ áo giáp tả tơi, da thịt dưới cổ xuất hiện nhiều lớp vảy đen tuyền, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng đây là một vị Cổ Ma Tộc.  

"Chủ nhân."  

Con thú nhỏ A Bảo quỳ rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.  

Khí tức mạnh mẽ phát ra từ trên người Cổ Ma Tộc này, mặc dù ông ta không mở mắt nhưng đám người Đường Tuấn có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình. 

Bình luận

Truyện đang đọc