CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thật là thất vọng."  

"Anh hai, anh!"  

Sắc mặt Hàn Hạo tái nhợt, anh ta không ngờ Hàn Võ lại nói ra lời này.  

"Đủ rồi."  

Hàn Dịch khịt mũi, nhìn Hàn Hạo nói: "Hàn Hạo,con muốn làm mất hết thể diện của nhà họ Hàn sao?"  

Hàn Hạo vội vàng nói: "Ba, những gì con nói đều là sự thật. Con cũng đã ước định với bác sĩ Đường ngày ba xuất quan, anh ấy sẽ đến xem bệnh cho ba."  

Hàn Dịch lắc đầu, lạnh lùng nói: "Con không cần phải nói nữa."  

Ôn Chính Sơ cũng cười nói: “Cậu hai nói chuyện cũng rất thú vị, nếu thật sự có một bác sĩ Đường như vậy, tôi cũng rất muốn gặp.  

Các bác sĩ cùng nhau học, vốn là lấy thừa bù thiếu, học tập người ưu tú ở địa phương khác mới có thể cải thiện.”  

Hàn Võ nói: "Phẩm đức của bác sĩ Ôn thực sự đáng để các bác sĩ khác học hỏi."  

Anh ta nhìn Hàn Hạo nói: "Em trai, em nói phải không?"  

Thấy bầu không khí càng ngày càng trầm trọng, Hàn Thiên Dương vội vàng nói: "Gia chủ, những gì Hàn Hạo nói đều là sự thật."  

Hàn Dịch nói: “Thiên Dương, cậu đừng nói chuyện thay nó nữa.  

Nếu cậu cứ bảo vệ nó như thế này, tương lai nó sẽ không biết sợ hãi."  

Ông ta gõ ngón tay lên bàn, liếc nhìn giữa Hàn Hạo và Hàn Võ, nói: "Xem ra chuyện của người thừa kế cần phải nhanh chóng quyết định."  

Hán Võ nghe xong trên mặt chợt lộ ra vẻ vui mừng.  

Hàn Hạo vẻ mặt không cam lòng nói: "Ba, bác sĩ Đường thật sự sẽ tới."  

Ba một tiếng, lòng bàn tay của Hàn Dịch đập mạnh xuống bàn, một giọng nói như sấm bị bóp nghẹt đột nhiên vang tung, tiếp theo là giọng nói nghiêm túc của Hàn Dịch: "Đủ rồi, Hàn Hạo! Con thật khiến ba thất vọng."  

Mặt Hàn Hạo xám như tro.  

Những lời của Hàn Dịch tương đương với việc quyết định tương lai của anh ta.  

Đúng lúc này, có tiếng thét chói tai trong hoa viên.  

Hàn Dịch không khỏi cau mày nhìn người đàn ông.  

Đó là tiếng hét của một nữ hầu, nhưng lúc này người nữ hầu nhìn lên trời, miệng há to, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt chăm chú đế cô ta.  

Hàn Dịch bất giác ngẩng đầu lên.  

Những người khác cũng vậy, tất cả đều nhìn lên bầu trời.  

"Đó là!"  

Bình luận

Truyện đang đọc