*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Tuấn lắc đầu, chút chuyện này anh cũng không rõ. Đây cũng là lần đầu tiên anh liên hệ với Dược Y Cốc. Nếu không thì cách làm của Tôn Khanh thực sự làm người ta tức giận, anh cũng không muốn trở thành kẻ thù của anh ta.
“Cho dù là như vậy, tôi cũng không để anh chịu đãi ngộ không công bằng này. Những người ngồi không ăn bám trong giới Y học cổ truyền bây giờ đang bôi đen Y học Cổ truyền, bọn họ làm sao có thể sánh được với anh, dựa vào đâu mà bọn họ có thể vào đại hội Y học cổ truyền, mà anh thì phải gánh chịu thủ đoạn của họ, bị loại trừ ra khỏi cửa.” Thẩm Dũng tức giận nói.
Advertisement
Đường Tuấn thở nhẹ, những lời Thẩm Dũng nói đúng là sự thật, nhưng với thực lực của anh bây giờ thì không thể thay đổi gì.
“Ông Thẩm, chuyện này ông không cần phải lo lắng nữa. Bản thân tôi sẽ tự nghĩ cách.” Đường Tuấn nói. Anh không muốn làm liên lụy đến Thẩm Dũng. Người già như Thẩm Dũng, càng chú trọng danh tiếng của chính mình. Lỡ như Thẩm Dũng vì mình mà đối chọi gay gắt với họ, đến lúc đó ai có thể bảo đảm bọn họ không tạt nước bẩn ông cụ chứ?
“Tôi biết là anh nghĩ cho tôi. Nhưng chuyện này nếu như đến cả tôi cũng không nói giúp cậu, vậy ông lão là tôi đây sống trên đời còn có ý nghĩa gì.” Ánh mặt Thẩm Dũng kiên định, giống như đã quyết định cần phải làm chuyện gì đó cho Đường Tuấn.
Lúc về đến biệt thự của Green Garden số một, đã hơn chín giờ tối. Bà Độc và Hoa Tiểu Nam đã ngủ rồi, Đường Tuấn cũng không làm phiền bọn họ. Đường Tuấn làm vệ sinh cá nhân đơn giản, sau đó cầm quyển sổ nhỏ mà Trình Tuấn Vũ đưa cho anh ra ngoài ban công.
Ánh trăng lành lạnh chiếu xuống ban công, phong cảnh trở nên thanh tịnh và đẹp đẽ vô cùng.
Quyển sổ là quà gặp mặt của Trình Tuấn Vũ cho Đường Tuấn, bên trong có ghi chép chiêu thức Thái cực quyền và phương pháp hít thở mà Trình Tuấn Vũ luyện được, còn có kinh nghiệm luyện quyền suốt hơn bốn mươi năm của ông.
“Dựa vào cách nói trên quyển sách dạy quyền thuật của sư phụ, bây giờ chắc mình đang ở giai đoạn luyện khí hóa thần.” Đường Tuấn vừa lật quyển sổ, vừa kiểm chứng lại võ học và cảnh giới của mình.
Khí, là Chân Khí.
Thần, chính là Thần Hải.
Người luyện võ đi vào Cảnh giới Chân Khí, nếu như có cơ duyên hay được thầy giỏi chỉ dẫn, sẽ có thể bắt đầu cảm nhận được năng lượng tự nhiên của trời đất, khí hít thở trong trời đất hóa thành năng lượng của bản thân. Cao thủ của Cảnh giới Chân Khí có thể cảm nhận được khí sống, là bởi vì nguyên nhân này.
“Làm sao mới có thể cảm nhận được chân khí tự nhiên?” Đường Tuấn đóng quyển sổ lại, đứng ở ngoài ban công, nhìn phong cảnh phía dưới núi công viên Xanh, đắm mình vào trong suy tư. Lần trước vào lúc xem Trình Tuấn Vũ luyện quyền, anh vô tình đi vào trong cảnh giới đó. Nhưng sau này, dù cho anh cố gắng thế nào, đều tốn công vô ích.
Anh vừa suy nghĩ, vừa dẫn Chân Khí trong cơ thể tuần hoàn khắp nơi.
“Ơ!” Đường Tuấn nhếch mày, biểu cảm như không thể tin được.