CHIẾN THẦN THÁNH Y

Là người nổi bật trong thế lực cấp hai, tình hình phát triển mấy năm nay của Nguyệt Cốc rất nhanh chóng. Cốc chủ Nguyệt Lung Linh thần bí khó lường, một thân thực lực trong cấp bậc của những môn chủ thế lực cấp hai cũng được xem là vô cùng lớn mạnh, thậm chí có người nói tu vi của cô ta đã đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Nguyên Anh. Ngoại trừ điều đó ra, người nổi danh nhất Nguyệt Cốc những năm gần đây chính là vị phó cốc chủ Phục Lạc Dương vừa lên chức không lâu trước đó, trên người có thể chất bán linh huyết, bàn luận về thực lực thì không yếu hơn cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao bao nhiêu.  

Lúc này ở một nơi nào đó trong động phủ của Nguyệt Cốc, một cung trang mỹ phụ đột nhiên mở mắt ra, bên trong một đôi mắt phượng ẩn chứa lửa giận khủng khiếp: "Hồng Lam chết rồi."  

Advertisement

Ngay lúc nãy, bà ta cảm ứng được mệnh bài Lăng Hồng Lam cất giữ trong Nguyệt Cốc đã vỡ vụn, khí tức của sinh mệnh cũng tiêu tan.  

"Một Man Uyên Thành, lại có người có thể giết chết Hồng Lam. Xem ra, Man Uyên Thành xảy ra biến cố không nhỏ. Nhưng mà khí tức của Linh Anh vẫn còn, dường như còn mạnh hơn rất nhiều. Là muốn ép mình đến đó sao, thú vị đấy." Cung trang mỹ phụ thấp giọng lẩm bẩm nói.  

Advertisement

Phía sau bà ta ánh sáng lập loè, trong mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng một con thú hung ác không biết tên với khuôn mặt dữ tợn đang ra sức gào thét.  

"Không ngờ rằng bán linh huyết thức tỉnh, thế mà lại có thể tiến hóa ra Linh Thần, như vậy sau này xác suất mình đột phá Hoá Thần cũng tăng lên rất nhiều." Người phụ nữ xinh đẹp nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười nhạt, lại cho người ta một loại cảm giác quỷ dị.  

Cung trang mỹ phụ chính là phó cốc chủ của Nguyệt Cốc - Phục Lạc Dương, mẹ ruột của Từ Linh Anh.  

Tâm niệm vừa động, ánh sáng phía sau lập tức biến mất, lúc này Phục Lạc Dương mới chậm rãi ra khỏi động phủ, bên ngoài động phủ, có mấy đệ tử của Nguyệt Cốc đang đứng ở đó.  

"Cố Vân Minh ở đâu?" Phục Lạc Dương hỏi.  

"Cô Cố đang tu hành ở hồ Lẫm Nguyệt." Đệ tử trả lời.  

Phục Lạc Dương khẽ gật đầu rồi đi về phía hồ Lẫm Nguyệt.  

Hồ Lẫm Nguyệt nằm ở phía tây của Nguyệt Cốc, bình thường có không ít nam nữ đệ tử đều hẹn nhau ở đây đi bộ và thưởng thức phong cảnh. Nhưng hôm nay hồ Lẫm Nguyệt lại vô cùng yên tĩnh, gần như không nhìn thấy một bóng người.  

"Lại thất bại rồi."  

Hồ Lẫm Nguyệt yên tĩnh, một giọng nói tức giận vang lên. Trong mái đình ở giữa hồ, một cô gái trẻ tuổi mặc váy dài màu đỏ đang nhíu mày lại, nhìn một con cá chép màu đỏ trong tay mình.  

Những sợi tơ lít nha lít nhít vươn ra từ đầu ngón tay của cô, đâm vào mọi chỗ trên cơ thể con cá chép. Những sợi tơ này rất giống với những sợi tơ pháp lực sinh ra từ Khống Tâm Thần Thông của Lăng Hồng Lam, nhưng nó lại bền chắc hơn, dùng mắt thường là có thể nhìn thấy. Hơn nữa số lượng cũng nhiều hơn, ít nhất cũng có gần cả trăm sợi.  

Khi những sợi tơ đâm vào cơ thể của con cá chép, con cá chép bỗng nhiên nhảy lên thật cao, khí tức liên tiếp tăng vọt.  

Ầm.  

Con cá chép bỗng nhiên nổ tung. Thịt, máu và xương bắn tung tóe khắp nơi.  

Cô gái nhíu mày lại càng sâu hơn, pháp lực tự động thiết lập một tấm lá chắn, ngăn cho những thứ dơ bẩn kia dính lên người mình.  

Những sợi tơ pháp lực không có đối tượng để đâm vào, chúng tùy ý bay bổng trong không trung, tựa như những sợi xúc tu màu trắng, trông có vẻ quỷ dị và đáng sợ. Cô gái cũng không có ý muốn thu hồi những sợi tơ pháp lực này, cô ấy cúi đầu xuống, nhìn dưới mặt đất, thấp giọng hỏi: "Vẫn không được sao?" 

Bình luận

Truyện đang đọc