CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi bị con chồn này nhìn chằm chằm thì tôi bỗng bất giác toát mồ hôi lạnh toàn thân.   

Cứ như lúc này trước mặt tôi không phải là chồn yêu mà là một con sói ác hay hổ dữ vậy.   

Thần kinh tôi căng như dây đàn, tập trung cao độ nhìn nhất cử nhất động của con chồn.   

Nói là đàm phán nhưng thực ra chỉ có tôi nói nó mà thôi, sau đó đợi nói đưa ra cho tôi kết quả.   

Advertisement

Trước đó đã nói rồi, con chồn yêu này định dụ người nói ra nhưng không có nghĩa là nó thật sự biết nói tiếng người.   

Ngoài câu ‘cậu có thấy tôi giống người không’ ra thì bọn chúng căn bản không biết nói gì khác.   

Nghĩ kỹ lại, một con vật bé nhỏ, bỏ ra hàng trăm năm để học thành công một câu nói thì có thể nói là đã vô cùng lợi hại rồi.   

Thế nên tôi cứ nhìn chăm chăm vào từng cử động của con chồn như sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ ám hiệu nào của nó.   

Nhưng con chồn này ngoài thời gian nhìn tôi chăm chăm ra thì chẳng không có ý biểu hiện ra điều gì.   

Trời mỗi lúc một tối, ánh trăng lưỡi liềm chiếu xuống vạt rừng chẳng thể nhìn rõ ràng, ngoài ánh lửa trên tay tôi ra thì chỉ còn ánh sáng của đôi mắt đỏ ngầu kia.   

Tôi không ngờ con chồn yêu này lại chơi trò trường kỳ kháng chiến với mình. Hơn nữa, không nói tới việc tay tôi cầm con chồn đang giãy giụa tới nỗi mỏi rã rời thì đến cả ngọn lửa trên tay tôi cũng cháy tới mức khiến tôi bỏng cả tay.   

Mặc dù khuôn mặt tôi tỏ ra điềm tĩnh nhưng thực tế thì tôi đang nghiến răng cầm cự, hai tay có phần run rẩy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, một cơn gió lạnh thổi qua khiến hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập.   

May mà dù tôi đã như nỏ hết đạn thì con chồn nhỏ trên tay tôi cũng sắp không chịu được nữa.   

Nó vốn đã bị dọa sợ, giờ còn bị treo ngược như vậy, đầu thì suýt chảy máu, bị lửa đốt lâu như vậy nên đột nhiên nổi điên.   

Nó quay trái quay phải thấy không cắn được tôi thì tự cắn vào móng phải của mình.   

Có lẽ nó tưởng đó là tay tôi nên cũng không cảm thấy đau mà cắn cho bằng được. Một tiếng kêu thảm thiết ớn lạnh tới tận xương tủy vang lên xé tan sự tĩnh mịch.   

Lần này, con chồn già kia đã không thể ngồi yên được nữa.   

Đôi mắt nó hung hăng nhìn tôi và nhe nanh dọa dẫm.    

Nhìn là biết nó đang cảnh cáo tôi.   

Tôi cũng không sợ, dứt khoát bóp con chồn nhỏ để nó cắn vuốt mình bị thương. Tôi bóp mạnh.   

Con chồn nhỏ lập tức phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.   

Thực ra đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như vậy, âm thanh chẳng khác gì như từ địa ngục trỗi lên, khiến tôi cảm thấy run rẩy.   

Nhưng chuyện này liên quan tới mấy mạng người rồi lại tới mức này nên tôi đành phải dùng thủ đoạn hạ sách này thôi.   

Lần này, con chồn già kia đã có phản ứng, nó chậm rãi đứng dậy.   

Điều kỳ lạ là, đôi mắt đỏ như máu và vô cùng hung ác kia càng lúc càng được đưa lên cao và tới ngang tầm mắt của tôi.   

Thật không ngờ nó đứng thẳng lại cao gần bằng tôi như thế.   

Nhất thời, cổ họng tôi khô rát giống như bị người ta siết yết hầu và không thể thở nổi.   

Vào khoảnh khắc này tôi đột nhiên có ý định muốn bỏ chạy.   

Nhưng tôi biết lúc này mình tuyệt đối không được sợ hãi.   

Cái thứ kia tinh quái như vậy, một khi nó phát hiện ra tôi mạnh bên ngoài yếu bên trong thì không những không thể cứu được nhà Tào Thần mà tôi cũng sẽ bị chết thảm ở đây.   

Bình luận

Truyện đang đọc