CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoa Tiểu Nam lại nâng cằm, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, nhìn đám người Hà Đan Thông, tựa như đang nói: “Nhìn đi, anh Đường của tôi rất lợi hại.”  

<

Lộp bộp!  

Advertisement

Người đàn ông đầu trọc bò từ trong hố sâu trên vách núi ra ngoài, trên người anh ta hoàn hảo không có thương tổn gì, vậy mà lại không có bất cứ vết thương nào. Người đàn ông đầu trọc nhìn về cái hố sâu trên vách núi phía sau, khóe miệng run rẩy, thầm nói: “Đánh cách núi thật lợi hại, tu vi người này quả thực là kinh khủng, lại có thể luyện tập đến cảnh giới ẩn giấu chân khí không phát ra ngoài, sợ rằng đã cách Thần Hải không xa. Vừa rồi mình lại còn muốn ngăn cản người này, thật là không muốn sống nữa.”  

“Anh không sao chứ?” Người đàn ông đầu cua đi tới, hỏi.  

Người đàn ông đầu trọc lắc đầu một cái, toàn bộ uy lực một chưởng kia của Đường Tuấn đã thông qua thân thể của anh ta mà đánh vào trên vách núi, ngoại trừ trông anh ta có hơi chật vật một chút ra thì không có bất cứ nội thương cùng ngoại thương nào.  

“Hai người chúng ta liên thủ lại chặn anh ta, cho dù anh ta có là cảnh giới Tông Sư thì cũng không thể ngăn được.” Người đàn ông đầu cua hung tợn nói.  

Cho dù chỉ là một người giữ của của Dược Y Cốc thì trong xương cũng có sự kiêu ngạo vô cùng. Nhìn đồng bạn của mình bị một người dùng một chưởng đánh bay, người đàn ông đầu cua cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, phải liên thủ tìm lại mặt mũi.  

“Không thể!” Người đàn ông đầu trọc vội vàng ngăn cản anh ta, thấp giọng nói: “Tu vi ngời này đã thông thần nhập hóa, không phải người chúng ta có thể ngăn cản.”  

Một chiêu vừa rồi của Đường Tuấn rõ ràng là đã nương tay, nếu như bọn họ thật sự chọc giận một người kinh khủng như vậy, chỉ sợ sẽ phải chết ngay tại chỗ rồi.  

“Thông thần nhập hóa? Có đáng sợ như vậy sao?” Trên mặt người đàn ông đầu cua tràn đầy vẻ khó hiểu.  

“Bây giờ tôi đã có tư cách tiến vào Dược Y Cốc chưa?” Thanh âm nhàn nhạt của Đường Tuấn bỗng dưng truyền đến, ngay cả hơi thở cũng không chập chờn, tựa như người mới vừa đánh ra một kích kia là người khác chứ không phải anh.  

Người đàn ông đầu trọc vội vàng xoay người, cung cung kính kính mà cúi người với Đường Tuấn, nói: “Đương nhiên có thể. Tu vi của anh vô cùng mạnh mẽ, hai người chúng tôi không ngăn được anh, vừa rồi là hai anh em tôi đường đột.”  

Đường Tuấn lắc đầu, cũng không làm khó dễ bọn họ.  

“Anh có thể nói ra tên của mình hay không, tới Dược Y Cốc làm gì?” Người đàn ông đọc trọc có thân mình cao lớn thô kệch, nhưng nội tâm sành sỏi hơn đồng ban nhiều lắm, cũng thức thời hơn rất nhiều.  

“Tôi tên Đường Tuấn, tới Dược Y Cốc coi như là xin thuốc đi.” Đường Tuấn trầm ngâm nói.  

Người đàn ông đầu trọc khẽ gật đầu, cũng không có kinh ngạc, chẳng qua là giải thích: “Gần đây cốc chủ của chúng tôi và các vị trưởng lão đang bế quan luyện thuốc, làm phiền anh tiến vào trong cốc nghỉ ngơi mấy ngày trước, chúng tôi sẽ lập tức bẩm báo lên.”  

“Bế quan luyện thuốc?” Đường Tuấn khẽ nhíu mày: “Vậy Tôn Khanh thì sao?”  

“Tôn Khanh?” Người đàn ông đầu trọc ngẩn ra, chợt kinh ngạc nói: “Anh nói là thiếu cốc chủ của chúng tôi sao?”  

“Ừm.” Đường Tuấn nói.  

Trên mặt người đàn ông đầu trọc lộ ra vẻ mặt trịnh trọng, nói: “Thì ra anh là bạn của thiếu cốc chủ. Là như vậy, khoảng thời gian trước, sau khi trở về thiếu cốc chủ của chúng tôi đã bế quan, chuẩn bị đột phá cảnh giới Chân Khí, lần này sợ là anh không gặp được anh ta.”  

Bình luận

Truyện đang đọc