CHIẾN THẦN THÁNH Y

Sau khi xuống lầu, cả hai phát hiện quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.  

Nhưng Từ Dương lại không quan tâm, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ha ha. Nếu đại thiếu gia đã đồng ý rồi, tiểu tử họ Đường nhất định không chạy được. Đến lúc đó xem tao giết nó như thế nào."  

Advertisement

Sa Hổ cũng gật đầu, một vị Tông Sư tầm thường làm sao có thể địch nổi nhà họ Từ ở Hà Nam!  

Lúc này, điện thoại Sa Hổ vang lên.  

Advertisement

Anh ta liếc mắt nhìn Từ Dương một cái, sau khi chờ Từ Dương gật đầu, mới mở điện thoại lên.  

Nói ngắn gọn vài câu, Sa Hổ liền cúp điện thoại.  

"Chuyện gì?" Từ Dương hỏi.  

Sa Hổ thành thật trả lời: "Em họ Trần Hồng Minh của tôi ở tỉnh Nam Định, hình như có mâu thuẫn với người trong trang viên, nhờ tôi đi qua chống lưng cho nó. Đối phương nghe nói cũng là võ giả."  

Sa Hổ thản nhiên nói, lúc trước Trần Hồng Minh đã đề cập đến chuyện này với anh ta, nhưng anh ta không để tâm.  

Từ Dương xua tay nói: "Đã như vậy thì cậu đi đi. Những võ giả này thật không biết điều, còn dám xằng bậy trên lãnh địa của nhà họ Từ. Đầu tiên là một tên họ Đường, bây giờ lại tới một tên gia hoat không có mắt, nếu có thể nói, hãy dạy cho nó một bài học. Miễn để cho họ nghĩ rằng nhà họ Từ tôi không có ai."  

"Vâng" Sa Hổ đồng ý, trong mắt có một tia hàn ý.  

Anh ta bại một chiêu trong tay Đường Tuấn, không có nghĩa là anh ta yếu. Nói như thế nào đi nữa thì anh ta cũng là võ giả nội lực thời kỳ cuối!

Trong phòng khách.  

Trần Hồng Minh ngắt điện thoại, gã khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng cười, nhìn vào Đường Tuấn, nói: "Mày chờ đó, anh họ tao sắp tới đây rồi. Lúc đó tao xem mày còn mạnh miệng thế nào!"  

Dứt lời, gã thoáng nhìn về phía Trần Lệ Lệ, trong hai con mắt chứa đựng ý cười, tựa như đang nói rằng: "Mày hãy chờ xem kịch vui đi!"  

Trông thấy thế, những ai có mặt ở đây, bao gồm cả Điền Trung đều lắc đầu, trong ánh mắt toát ra vẻ đồng tình và chế nhạo.  

Đương nhiên là bọn họ đều đã từng nghe thấy cái tên Sa Hùm đó.  

Một kẻ dũng mãnh làm sao! Nghe đồn có thể dùng tay chặt được sắt thép, bắt sống được hổ báo, người như vậy mà sinh ra ở thời cổ đại chắc chắn sẽ là một đại tướng anh dũng thiện chiến, chỉ có Từ Mộ - con cháu nhà họ Từ mới có đủ khả năng mời anh ta làm vệ sĩ.  

Còn Đường Tuấn thì sao?  

Nhìn vào chỉ thấy dáng vẻ gầy gò ốm yếu, tay không thể nhấc, vai không thể gánh. Đã vậy còn thích khoác lác, hở một chút lại muốn giết người, kẻ như thế chỉ được cái to mồm, sao có thể là đối thủ của Sa Hùm được?  

Trong đám người ở đây, chỉ có Trần Lệ Lệ là người tin tưởng Đường Tuấn, thế nhưng vào lúc này, cô ta lại cảm thấy hơi thấp thỏm. Sa Hùm chính là vệ sĩ của một trong số đám con cháu nhà họ Từ, anh ta còn là bộ mặt đại diện cho nhà họ Từ. Nơi này còn là địa bàn của nhà họ Từ, nếu như thật sự đụng đến cả nhà bọn họ, e rằng không thể gặp điều tốt.  

Nghĩ đến những điều này, Trần Lệ Lệ khó nén nổi sự áy náy trong lòng. Nếu không phải do cô ta mời Đường Tuấn đến đây, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.  

"Chỉ mong là anh Đường đừng kích động quá." Trần Lệ Lệ chỉ có thể thầm cầu nguyện.  

Bịch bịch bịch. 

Bình luận

Truyện đang đọc