CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Lâm Thanh Thiên, vì bà là mẹ của Ngọc Nhu nên tôi không muốn phải ra tay với bà. Nhưng không ngờ bà lại không phân biệt phải trái trắng đen, làm ra những hành động không giống một người mẹ. Vì chuyện tu luyện của bản thân mà ép gả Ngọc Nhu, không hề lo lắng đến sống chết của cô ấy. Bà không xứng đáng là mẹ của Ngọc Nhu.” Đường Tuấn chắn trước mặt Thẩm Ngọc Nhu, nghiêm nghị nói. Khí tức của anh chấn động, chặn lấy đòn vừa rồi của Lâm Thanh Thiên.  

Advertisement

"Hừ. Lần trước dùng Băng Phách Hàn Châm mà không thể gi3t chết cậu mới dẫn đến cục diện hôm nay, chuyện này là trách nhiệm của tôi. Nếu lúc ấy đích thân tôi ra mặt đánh chết cậu thì đâu dây dưa ra những chuyện sau này.” Lâm Thanh Thiên ra tay không thành công liền sầm mặt, giọng điệu khi nói chuyện với Đường Tuấn tràn ngập sát khí: "Nể tình cậu là bạn của Ngọc Nhu nên tôi sẽ cho cậu một cơ hội, lập tức thả Tôn Như Ngọc đồng thời giao ra Vô Cực Chi Tâm, ngoan ngoãn nhận lấy sự trừng phạt của Hàn Cung. Nếu không tôi không ngại trấn áp cậu ở Hàn Cung cho đến chết đâu.”  

"Đường Tuấn, mày không nghe thấy sao? Còn không mau thả tao ra, nếu không tao sẽ tiễn cả nhà mày đi chết theo, mày phải trả giá cho hành động hôm nay của mày.” Tôn Như Ngọc điên cuồng quát.  

Advertisement

"Ầm ĩ muốn chết." Đường Tuấn nhướng mày. Anh dùng bàn tay làm đao, tay anh vung lên, trong nháy mắt chém đứt lìa hai chân của Tôn Như Ngọc.  

"Á." Tôn Như Ngọc kêu lên đau đớn.  

Hai tay hai chân bị chặt đứt, Tôn Như Ngọc đã hoàn toàn trở thành một đống thịt nát. Tuy Chứa Chan có loại thuốc có thể chữa khỏi vết thương của anh ta, nhưng cảm giác bị sỉ nhục này lại khắc sâu trong đáy lòng Tôn Như Ngọc. Trừ khi có thể giết Đường Tuấn, nếu không anh ta không thể rửa sạch nỗi nhục hôm nay.  

Đường Tuấn nhìn Lâm Thanh Thiên, cất giọng trêu chọc: "Bà tưởng tôi không dám giết Tôn Như Ngọc thật sao?”  

“Cậu dám…!” Chữ "sao" của Lâm Thanh Thiên còn chưa nói ra thì đã không còn cơ hội cất lời nữa.  

Dưới ánh nhìn chăm chú của biết bao nhiêu người, Đường Tuấn nắm lấy tay Tôn Như Ngọc, sau đó dồn sức, đầu Tôn Như Ngọc trực tiếp nổ tung, chất lỏng màu đỏ lẫn trắng trong nháy mắt văng khắp mặt đất, trông vô cùng máu me.  

Tôn Như Ngọc đã chết như vậy, cả thân thể và linh hồn đều tan biến.  

Trong khi mọi người đều nghĩ rằng Đường Tuấn không dám giết người, ngay cả Tôn Như Ngọc cũng không cảm thấy bản thân phải sợ hãi điều gì thì Đường Tuấn lại ngang nhiên gi3t chết Tôn Như Ngọc!  

Cạch cạch.  

Có ai đó sợ đến mức hai hàm răng va vào nhau liên hồi.  

Đại đệ tử kiệt xuất nhất núi tiên Chứa Chan hiện giờ lại bị giết, đây chắc chắn sẽ là chuyện lớn gây chấn động trong giới tu luyện. Bọn họ có mặt ở đây nói không chừng đều sẽ bị liên lụy.  

"Điên rồi. Anh ta điên rồi, ngay cả Tôn Như Ngọc mà cũng dám giết.”  

"Lần này, dù tìm khắp trên trời dưới đất cũng không có ai cứu được anh ta."  

Đám người vây xem nhao nhao bàn tán.  

“Anh đã gây ra chuyện lớn rồi!” Thẩm Minh Hoa khiếp sợ một lúc lâu, vẫn cảm thấy không thể tin nổi nhìn sang Đường Tuấn.  

Tuy rằng cô bất mãn với Tôn Như Ngọc, nhưng cũng chỉ muốn Đường Tuấn dạy cho anh ta một bài học mà thôi, không ngờ Đường Tuấn lại to gan mà giết luôn anh ta. Hắn ta chính là đệ tử hàng đầu của chưởng giáo Chứa Chan - Lạc Quách Thiên đó, cũng là tương lai của cả núi tiên Chứa Chan, còn là một người có cơ thể Thần Dương nữa. Giờ anh ta chết rồi. Cô thậm chí có thể tưởng tượng được sau khi Lạc Quách Thiên biết chuyện này sẽ tức giận đến thế nào, chỉ sợ toàn bộ giới tu luyện sẽ vì chuyện này mà nổi sóng.  

Người đầu tiên khôi phục bình tĩnh lại là Lâm Thanh Thiên, bà ta dùng một ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, giống như lại nhìn một người chết: "Đúng là kẻ vô tri không sợ gì hết. Ban đầu tôi có ý định sẽ giết cậu, nhưng hiện tại chỉ có thể bắt sống cậu, phế bỏ tu vi, sau đó giao cho núi tiên Chứa Chan để Lạc Quách Thiên tự mình trừng phạt cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc