CHIẾN THẦN THÁNH Y

Diệp Thanh Phương đầu tiên là sửng sốt, nhưng không để ý, vừa định dùng sức tránh thoát thì đột nhiên cảm giác được một cỗ sức mạnh truyền đến từ cổ tay Đường Tuấn. Bình thường anh ta vẫn kiêu ngạo về việc sức mạnh và vũ lực của mình lợi hại hơn so với người bình thường. Thế nhưng bây giờ trước sức mạnh đó, anh ta hoàn toàn không có cơ hội chống lại.  

Oanh!  

Advertisement

Đường Tuấn mượn lực đánh lực, nắm tay của Diệp Thanh Phương vậy mà lại lấy một góc độ kỳ dị tự đánh vào mặt mình.  

“Mày cho rằng chỉ có mày nương tay sao?” Đường Tuấn không ngừng đánh một quyền rồi một quyền lên vai Diệp Thanh Phương, ngay lập tức một trận thanh âm xương cốt vỡ vụn nhanh chóng truyền đến. Mới vừa rồi Diệp Thanh Phương ở trước mặt anh tự xưng là “bố mày”, lại còn gọi anh là “con hoang”, anh đã sớm nổi giận.  

“Mày cho rằng mày có sức mạnh là đã có thể nắm trong tay tất cả, nhưng lại không biết sức mạnh của tao còn mạnh hơn mày không biết bao nhiêu lần.”  

“Mày, quá yếu!”  

Cuối cùng Đường Tuấn đạp một phát vào bụng Diệp Thanh Phương, tuy rằng đã khống chế sức lực, nhưng vẫn khiến Diệp Thanh Phương cảm thấy như dời sông lấp biển, cả người quỳ rạp trên mặt đất. Rượu và đồ ăn vừa uống vào không bao lâu đã nôn ra đầy đất, cực kỳ thảm hại, làm sao còn có thể nhìn ra dáng vẻ hung hăng liều lĩnh lúc trước của anh ta.  

Càng khiến cho Diệp Thanh Phương khó chịu chính là câu nói “Mày, quá yếu” của Đường Tuấn, ban đầu anh ta còn muốn dựa vào vũ lực của mình hung hăng dạy dỗ Đường Tuấn một trận, vô cùng tự tin. Nhưng cuối cùng lại phát hiện vũ lực của Đường Tuấn còn kinh khủng mạnh mẽ hơn so với anh ta. Loại tương phản thật lớn này mãnh liệt đánh sâu vào trong lòng anh ta.  

“Không thể nào, không có khả năng! Làm sao tao có thể thua mày được!” Diệp Thanh Phương không quan tâm đến đau đớn trên người mà rống lên, giọng nói âm u lạnh lẽo ở trong đêm tối có chút dọa người.  

Lúc này cả người anh ta đang quỳ rạp trên mặt đất, mà Đường Tuấn lại đang đứng, lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống anh ta.  

Cảnh tượng này, Diệp Thanh Phương đã từng nghĩ qua. Chẳng qua ở trong tưởng tượng của anh ta, mình mới là người đứng, còn Đường Tuấn đang quỳ xuống cầu xin anh ta tha thứ.  

“Sao lại không thể? Mày thật sự quá yếu, cái gọi là mạnh mẽ, chẳng qua chỉ là tự mình mày cảm thấy mà thôi.” Đường Tuấn châm chọc nói. Nếu không phải anh tu luyện chân khí, đổi thành người bình thường đến, có lẽ đã bị Diệp Thanh Phương đánh thành người tàn phế rồi!  

“Tao quá yếu.” Diệp Thanh Phương thì thào nói, vẫn không thể tin được. Từ nhỏ đến lớn anh ta đều sống trong cảm giác ưu việt cường đại, chưa từng có người nào nói anh ta như vậy.  

“Nể mặt chú Diệp, tao không so đo với mày, nhưng nếu có lần sau, chắc chắn sẽ không đơn giản giống như lần này đâu.” Đường Tuấn lạnh lùng nói.  

Nói xong, Đường Tuấn xoay người rời khỏi.  

Diệp Thanh Phương vẫn quỳ rạp trên mặt đất, lẩm bẩm tự thì thào hồi lâu.  

“Họ Đường, Diệp Thanh Phương tao không cần bất kỳ kẻ nào thương hại, càng không cần mày thương hại!” Diệp Thanh Phương bỗng nhiên hướng về phía bầu trời đêm rống to ra tiếng, sau đó ngay lập tức hôn mê bất tỉnh! 

Bình luận

Truyện đang đọc