CHIẾN THẦN THÁNH Y

Một đoàn xe chạy trên đường cao tốc, Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu đang ngồi trên chiếc xe chạy cuối cùng, mà Trương Tuyền và Trần Bá Phước lại ngồi trên chiếc xe Hummer ở phía trước.  

"Sư phụ Trương, ông vẫn nên kiềm chế lại tính tình của mình đi. Đường Tuấn rất có thể là đến từ một gia tộc võ thuật, chắc hẳn ông cũng không muốn gây xích mích với loại thế gia này đâu." Trong chiếc xe Hummer, Trần Bá Phước cảm thấy mình nên đứng ra làm người hòa giải. Nếu chuẩn bị lôi kéo Đường Tuấn, vậy cũng không thể để cho anh chịu uất ức.  

Advertisement

Chiếc xe Hummer này được đặt làm riêng gia tăng chiều dài, tủ rượu trên xe được cất rất nhiều rượu ngon, Trương Tuyền khui một bình,  uống một hớp, sau đó lau khóe miệng vương tí rượu, cười ha ha nói: "Trần Bá Phước, đừng cho là tôi không biết ông đây là đang muốn cái gì. Không phải là muốn nịnh bợ gia tộc võ thuật sau lưng tên nhóc thối đó sao? Ông muốn nịnh bợ là chuyện của ông, cần gì phải kéo theo tôi đây."  

Ông ta tùy tiện ngồi xuống, nói với vẻ khinh thường: "Xem cái vẻ sợ sệt của thằng nhóc kia, ông đây đã nói đến như vậy rồi, mà cả một chút phản ứng cũng không có. Nói thật, tôi đây chả có chút hứng thú nào."  

Vẻ mặt Trần Bá Phước chợt khó coi, thực lực của Trương Tuyền thật không tệ, nhưng tính tình cũng nổi tiếng không kém, không ngờ ngay cả mình mà cũng không chịu nể mặt. Ông ta chỉ có thể nói cho có lệ: "Tôi vẫn hi vọng sư phụ Trương đừng tiếp tục đối đầu với Đường Tuấn nữa."  

Trương Tuyền hừ lạnh một tiếng, vung tay lên nói: "Ông đây mới lười để ý tới thằng nhóc con kia. Chỉ cần cậu ta không làm ảnh hưởng tới việc ông đây kiếm tiền, ông đây cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái."  

Ánh mắt ông ta đột nhiên lóe lên chút tinh ranh, trên mặt lại lộ ra một nụ cười bỉ ổi: "Có điều, tên nhóc kia đúng là có phúc lớn, không ngờ lại tìm được một người bạn gái cao cấp như vậy. Hì hì."  

Trần Bá Phước thấy thế chỉ có thể thờ dài trong lòng. Người luyện võ có thực lực mạnh mẽ như Trương Tuyền, không biết trên tay đã lấy đi bao nhiêu mạng người, một ít quy tắc ở đời thường đã không còn cách nào trói buộc được ông ta, nếu như ông ta thật sự nổi điên lên, Trần Bá Phước cũng thật không biết mình phải nên làm gì.  

"Haiz, chỉ có thể hi vọng Đường Tuấn đừng công khai làm mất lòng Trương Tuyền, bằng không mọi chuyện sẽ khó rồi." Trần Bá Phước nghĩ thầm trong lòng.  

Lúc này, ở bên trong chiếc Mercedes chạy phía cuối đoàn xe, Đường Tuấn nghe không xót một chữ cuộc nói chuyện của Trần Bá Phước và Trương Tuyền. Tuy rằng hai bên cách nhau một khoảng, cửa sổ lại là kính cách âm chất liệu đặc biệt, nhưng làm sao ngăn được một vị tông sư cảnh giới Chân Khí có lòng nghe ngóng!  

Chiếc Mercedes này không rộng rãi như chiếc của Trương Tuyền ngồi, chỉ có năm chỗ ngồi bình thường, lúc này ngoài một tài xế ra thì chỉ có Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu.  

"Trương Tuyền. Nếu ông thật sự dám có ý đồ xấu xa gì, tôi sẽ cho ông phải hối hận vì đã có mặt ở trên cõi đời này!" Trong lòng Đường Tuấn cũng nổi lên ý muốn giết chóc y hệt.  

"Anh Đường Tuấn, người ban nãy là ai thế, cảm giác thật hung dữ." Thẩm Ngọc Nhu bĩu môi, vỗ ngực, có chút sợ hãi.  

Đường Tuấn xoa đầu Thẩm Ngọc Nhu, suối tóc đen mượt như tơ, trên mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng, nói: "Không có chuyện gì. Ông ta chỉ là nhìn qua có chút hung dữ thôi, anh Đường Tuấn dùng một tay cũng có thể đánh gục ông ta."  

"Có thật không?" Thẩm Ngọc Nhu mở to đôi mắt hạnh, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới Đường Tuấn, có vẻ hơi không dám tin tưởng.  

"Đương nhiên là thật rồi, anh Đường Tuấn rất là lợi hại đó." Đường Tuấn cười nói.  

"Vâng." Lúc này Thẩm Ngọc Nhu mới gật đầu.  

Tài xế lái xe cho hai người đồng thời cũng là đàn em có năng lực của Trần Bá Phước, cũng có bản lĩnh tuyệt vời. Bấy giờ thấy Đường Tuấn dùng chiêu này lừa gạt Thẩm Ngọc Nhu, trong mắt lóe lên một chút xem thường, ngoài miệng thì nói nhỏ: "Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, làm sao biết được sự lợi hại của sư phụ Trương Tuyền?"  

Bình luận

Truyện đang đọc