CHIẾN THẦN THÁNH Y

Trận pháp nhìn như không lớn, kỳ thật bên trong giấu Càn Khôn, tương tự như phương pháp cùng loại thuật Phật Gia. Xây dựng thế giới nhỏ, chỉ có cảnh giới Nguyên Đan mới có khả năng. Có được Phục Ma Ngọc Trụ đã cho Đường Tuấn hiểu rõ về cảnh giới tu luyện.  

"Vu Môn, ẩn cư thế gia, kiếm môn và những môn phái thiên cổ có thể ẩn giấu lâu như vậy chỉ sợ đều có cùng loại trận pháp bảo hộ. Những môn phái thiên cổ này lẽ ra phải xuất hiện ở cảnh giới Nguyên Đan từ hàng trăm năm trước, thậm chí hàng nghìn năm mới đúng." Đường Tuấn tự nhiên nghĩ đến.  

Advertisement

Vốn dĩ anh cho rằng trận chiến ở Bắc Giang có thể đánh bại phần đông thế gia cổ phái tan vỡ, hiện giờ ngẫm lại không thể nào, anh đúng là gi3t chết rất nhiều cao thủ thế gia cổ phái Thần Cảnh, nhưng đều không phải là người mạnh nhất. Trời đất thay đổi, nền tảng của các thế gia cổ phái cũng dần dần hiện ra. Theo núi Yên Thế có thể nhìn ra một ít manh mối, Trương Thủ Diễn một đêm đột phá Cực Cảnh, cũng đồng nghĩa nhiều trưởng lão tăng lên tu vi. Mà thế gia cổ phái lại càng cường đại hơn.  

Advertisement

"Nhiều cảnh giới Nguyên Đan như vậy, thật là thời đại tu luyện mạnh mẽ."  

Đường Tuấn tâm thần có chút hoảng hốt. Nhiều thế gia cổ phái như vậy, mỗi gia tộc có lẽ có ít nhất hàng trăm tu sĩ ở cảnh giới Nguyên Đan. Đó là thời đại tranh giành thực sự của võ đạo.  

“Tuy nhiên, trận đại biến trời đất này mới có thể lại xuất hiện cảnh tượng trăm tiên luận đạo." Trong lòng Đường Tuấn có một tia chờ mong. Nếu thời điểm đó đến, trật tự của toàn bộ thế giới sẽ bị thay đổi.  

Kìm nén cảm xúc ủy mị trong lòng, Đường Nghiêu chuẩn bị trực tiếp xông vào Hàn Cung. Tuy rằng làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng anh đành phải vậy.  

"Đường Tuấn, sao lại ở đây?" Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng anh.  

Xôn xao.  

Ba bóng người rơi xuống trước mặt Đường Tuấn.  

Một trong số họ thực sự là Lã Kiến Trung, người cùng anh đấu ở Phú Quốc. Hai người kia trạc tuổi Lã Kiến Trung, khí tức trên người mạnh hơn một ít so với Lã Kiến Trung, nhưng cũng chưa đạt tới Bán Nguyên Đan.  

"Cậu cũng tới tham gia hôn lễ ở Hàn Cung sao?" Lã Kiến Trung hỏi.  

Đường Tuấn không trả lời. Anh không thể nói mình tới là để cướp cô dâu.  

Lã Kiến Trung khẽ nhíu mày, truyền âm cho Đường Tuấn: "Đường Tuấn, tôi cảm thấy cậu không nên tham gia thì tốt hơn. Lần này, người gả cho đệ tử Hàn Cung là Tôn Như Ngọc, đệ tử ưu tú nhất của núi Chứa Chan. Cậu giết Hạng Thành, tương đương với giết phụ tá đắc lực tương lai của núi Chứa Chan. Nếu để Tôn Như Ngọc biết, chỉ sợ sẽ có phiền toái."  

"Nơi này là Hàn Cung, không phải Chứa Chan." Đường Tuấn đáp lại một câu.  

Cơ mặt Lã Kiến Trung khẽ nhúc nhích, nói: "Chẳng lẽ cậu tính toán hợp nhất Hàn Cung, tôi đã sớm nghe nói cậu với thánh nữ Hàn Cung quan hệ rất tốt, xem ra tin đồn là thật. Cậu nếu trở thành rể Hàn Cung, vậy không cần sợ núi Chứa Chan trả thù."  

Đường Tuấn có chút không muốn nói gì, Lã Kiến Trung người già nhưng tâm không già, sức tưởng tượng thật phong phú.  

"Ông Lữ, vị này chính là?" Lúc này, hai vị lão nhân đi cùng Lã Kiến Trung xem xét Đường Tuấn, sau đó hỏi.  

Lã Kiến Trung giới thiệu một phen. Hóa ra hai người này đều là cao thủ Việt kiều, trong đó một người tên là Công Thành Toại, là cao thủ võ đạo Cực Cảnh. Người tên Hàn Không Tử, là thuật pháp đại chân nhân.  

Hàn Không Tử nhìn thoáng qua Đường Tuấn, trong ánh mắt ẩn giấu tia sáng khác thường, nói: "Cậu chính là Đường Tuấn. Nghe ông Lữ nói, cậu đã lĩnh ngộ ra bí mật Thuần Dương chi tâm, ngay cả ông ấy cũng không phải là đối thủ của cậu. Cậu nói cho tôi biết phương pháp luyện chế Thuần Dương, tôi lấy bảo vật trao đổi với cậu, như thế nào?"  

Bình luận

Truyện đang đọc