CHIẾN THẦN THÁNH Y

Cổ Hạo trợn mắt nhìn hang động nhỏ, một lúc lâu sau vẻ mặt hung ác hướng về phía bên trong hô: "Đường Tuấn, nếu như tôi tiến đến bảo vật có giá trị tương ứng, anh có dám đánh với tôi một trận không?”  

Giọng Đường Tuấn nhẹ nhàng truyền ra: "Anh đem lại đây rồi nói sau.”  

"Được."  

Lúc này Cổ Hạo mới rời đi, hôm nay thật mất mặt. Anh ta phải nhanh chóng gom đủ bảo vật, lần nữa khiêu chiến với Đường Tuấn, để đạt được danh ngạch Hóa Long địa, một phi ngút trời!  

Bên trong hang động nhỏ, con thú nhỏ A Bảo nằm sấp trên mặt đất gặm một cái xương trắng, tư thế vô cùng thoải mái, nói: "Nhóc con, cậu giở trò quỷ gì vậy? Tên khốn kiếp tên là Cổ Hạo kia mới có chút tu vi, vì sao cậu không ứng chiến, phải đánh anh ta đánh đến mức ngay cả mẹ anh ta cũng không nhận ra.”  

Đường Tuấn cười nói: "Cậu chờ xem kịch hay là được rồi.”  

Những chuyện xảy ra ở ngoài hang động nhỏ rất nhanh đã được truyền ra ngoài. Trong biệt thự của Ngao Nguyên, sau khi nghe Long Vệ Hoàng Kim báo cáo xong, ông ta không khỏi nhướng mày, nói: "Không phải Cổ Hạo đây đang càn quấy sao?”  

Ông ta vừa nói xong, Cổ Hạo đã gấp gáp chạy vào, quỳ trên mặt đất, nói: "Ngao Nguyên đại nhân, tôi có một yêu cầu quá đáng, ông có thể đưa cho tôi mượn Long Ảnh Thương dùng một chút được không.”  

Ngao Nguyên nói: "Cậu muốn làm gì?”  

Cổ Hạo lộ ra vẻ không cam lòng, cắn răng nói: "Tôi muốn dùng Long Ảnh Thương đánh cuộc với Đường Tuấn.”  

Thực ra anh ta rất tức giận, thân là người xuất sắc nhất của Long Vệ Hoàng Kim, được không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ, ngày thường cũng coi như là tiêu tiền như nước, nhưng lại bị Đường Tuấn nói thành quỷ nghèo, anh ta thật sự là không nhịn được.  

Long Vệ Hoàng Kim ở bên cạnh Ngao Nguyên nhướng mày, không vui nói: "Cổ Hạo, anh cũng biết Long Ảnh Thương có ý nghĩa gì đối với ngài Ngao Nguyên, nếu như anh thua, anh có thể gánh vác được trách nhiệm sao?”  

Long Ảnh Thương là một đạo khí nửa dao, nó đã đi theo Ngao Nguyên nhiều  năm, được huấn luyện để trở nên vô cùng mạnh mẽ, nếu như Long Ảnh Thương không phải vì thiếu cảnh giới khí linh, chỉ sợ nó đã sớm là đạo khí cấp bậc thần binh rồi.  

Cổ Hạo kiên định nói: "Tôi sẽ không thua. Anh ta chỉ là một bác sĩ, cho dù cùng cảnh giới, tôi cũng có mười phần tự tin là mình có thể đánh bại anh ta, huống chi hiện giờ cảnh giới của tôi còn cao hơn anh, anh ta nhất định sẽ thua.”  

Long Vệ Hoàng Kim còn muốn nói thêm, nhưng Ngao Nguyên đã khoát tay ngăn anh ta lại, một cây thần thương xuất hiện ở trong tay ông ta. Trên thần thương lóe ra ánh chớp màu bạc, tản ra từng đợt làm cho da đầu người ta tê dại. Ngao Nguyên nói: "Cổ Hạo, cậu cầm Long Ảnh Thương đi đi, đem danh ngạch Hóa Long địa đoạt lại cho tôi.”  

Cổ tay anh ta run lên, Long Ảnh Thương đã rơi vào trong tay Cổ Hạo.  

"Cảm ơn ngài Ngao Nguyên."   

Nói một tiếng cảm ơn xong, Cổ Hạo đã vội vàng rời đi.  

Long Vệ Hoàng Kim nhìn bóng lưng anh ta rời đi, do dự một chút, nói: "Ngao Nguyên đại nhân, tôi nghe nói y đạo của Đường Tuấn không thua kém ngũ đại thần y sư bao nhiêu, thủ đoạn quỷ dị, tôi lo lắng Cổ Hạo sẽ chịu thiệt.”   

Ngao Nguyên nghe xong, cũng không khỏi nhớ tới cảnh tượng lỳ lạ xảy ra trong táng tinh cổ địa, lúc ấy Đường Tuấn đã có thể nhúng tay vào loại chiến đấu cấp bậc của Chu Tước Thần Quân, hơn nữa anh còn trở thành điểm mấu chốt giúp Chu Tước Thần Quân cuối cùng có thể chuyển bại thành thắng, thật sự không thể tưởng tượng nổi.   

Nhưng Ngao Nguyên lại lắc đầu, nói: "Táng tinh cổ địa là một trận chiến, anh là người ngoài cuộc, có đầy đủ thời gian cùng tâm tình vững vàng đi quan sát, cho nên mới có thể làm ra những phán đoán kinh người này. Nhưng lần này lại là tự mình tham chiến, trở thành người tham gia, tâm tính tất nhiên phát sinh những thay đổi, hơn nữa tình hình trận chiến thay đổi trong nháy mắt, anh có thể nắm chắc được bao nhiêu phần thắng? Nên tôi vẫn rất coi trọng Cổ Hạo.”  

Long Vệ Hoàng Kim nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói nhiều nữa.  

Mà giờ phút này, ở trong Định Long Giới. 

Bình luận

Truyện đang đọc