CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ông nội, cháu sai rồi.” Mộ Dung Hà không còn dáng vẻ hoành hành ngang ngược như trước nữa, anh ta nằm trên đất giống như một con chó chết mà cầu xin ông cụ Mộ Dung.  

Advertisement

“Haizz!” Ông cụ Mộ Dung than nhẹ một tiếng, sau đó nói với Mộ Dung Lan: “Lan à, sau này chuyện công ty sẽ giao cho cháu quản, cháu cảm thấy ông phải xử lý bọn chúng thế nào?”  

Ánh mắt Mộ Dung Lan phức tạp, hai người này một người là cha cô, một người là anh cô, thế nhưng bọn họ lại chưa từng xem cô là con và em gái.  

“Em gái, em gái tốt của anh, van xin em bỏ qua cho anh đi, sau này anh không dám nữa.” Mộ Dung Hà nghe thế thì vội vàng chuyển hướng sang lấy lòng Mộ Dung Lan.  

Đường Tuấn vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Lan, không nói thêm gì. Lúc này, anh chỉ cần đứng ở nơi đó ủng hộ cho Mộ Dung Lan là được rồi.  

Mộ Dung Lan do dự trong thoáng chốc, sau đó cô ấy thở hắt ra một hơi, dùng ngữ khí ra lệnh, lạnh lùng nói: “Mộ Dung Khánh, Mộ Dung Hà mắc phải sai lầm lớn. Tước bỏ tất cả chức vị của hai người ở nhà họ Mộ Dung, thu hồi cổ phần, chỉ cho phép giữ lại hoa hồng hàng năm của thành viên trong gia tộc.”  

Hai người Mộ Dung Khánh và Mộ Dung Hà nghe vậy, cả người choáng váng, đôi môi run rẩy, biểu cảm cực kỳ sợ hãi.  

Mấy câu nói của Mộ Dung Lan tương đương với tước đoạt tất cả nguồn tiền bạc của bọn họ, mặc dù tiền hoa hồng hàng năm của gia tộc cũng vào khoảng vài tỷ, nhưng cơ bản cũng chẳng thấm thoát vào đâu với bọn họ. Quan trọng hơn là hai cha con Mộ Dung Khánh đắc tội với không ít người, không còn những thân phận để chấn áp những người này nữa, thì bọn họ có khác gì một con chó đợi người tới thịt.  

Đối với loại người như cha con Mộ Dung Khánh mà nói, tiền cùng thế móc nối với nhau, không có tiền bằng với với không có thế.  

“Ừm.” Ông cụ Mộ Dung nghe vậy thì gật đầu. Rốt cuộc Mộ Dung Lan cũng không phải người tâm địa sắt đá, không đuổi hai cha con Mộ Dung Khánh ra khỏi nhà Mộ Dung. Ông nhìn về phía Mộ Dung Tú và Mộ Dung Lâm, nói: “Hai đứa chúng mày đã nghe thấy chưa? Sau này, lời của Mộ Dung Lan chính là ý của tao.”  

Lúc này Mộ Dung Tú cùng Mộ Dung Lâm nào dám nói thêm cái gì, chỉ vội vàng gật đầu, cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào nữa. Có được sự ủng hộ của ông cụ Mộ Dung cùng với Đường Tuấn, Mộ Dung Lan đã được định sẵn sẽ trở thành người nắm quyền của nhà họ Mộ Dung, sẽ từng bước nắm chắc nhà Mộ Dung trong tay.  

Cho người mang hai cha con Mộ Dung Khánh đi chữa trị vết thương xong, Mộ Dung Tú cùng Mộ Dung Lâm cũng không dám ở lại đây nữa, nhanh chóng kéo nhau rời đi. Bọn họ phải thừa dịp Mộ Dung Lan chưa chính thức tiếp quản nhà Mộ Dung mà chuẩn bị trước một vài thứ, bọn họ cũng không muốn nối gót theo Mộ Dung Khánh.  

“Đường Tuấn, hôm nay cảm ơn cậu.” Ông cụ Mộ Dung nói.  

Nếu như không có Đường Tuấn, sợ rằng hôm nay ngay cả ông cũng bị “quật ngã” bởi chính tay con trai ruột của mình, Mộ Dung Lan cũng càng không tránh khỏi kết cục bi thảm.  

Đường Tuấn trả lời: “Việc cháu nên làm ạ.”  

Bình luận

Truyện đang đọc