CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các chủ Diệp nói: “Cậu muốn giết tôi.”   

Đường Tuấn nói: “Các chủ muốn giết tôi, tôi cũng muốn giết chết các chủ.”  

Khí tức các chủ Diệp suy yếu đến cực điểm, chính là thời cơ tốt nhất để anh phản sát.      

Các chủ Diệp lắc đầu bật cười, nói: “Cậu cho rằng tôi hiện tại trọng thương, thì cậu có cơ hội sao?” Ông ta còn chưa nói hết, thì đột nhiên ra tay.      

Tay phải siết chặt thành nắm đấm, mạnh mẽ đánh ra. Một chùm sáng màu bạc từ nắm tay các chủ Diệp bắn ra. Giống như Moses chia biển, biển lửa giữa hai người bị chùm ánh sáng màu bạc ngang nhiên chém ra. Chùm ánh sáng màu bạc trong nháy mắt đi tới trước mặt Đường Tuấn.  (Moses rẽ nước biển Đỏ cứu dân Do Thái)    

Sắc mặt Đường Tuấn khẽ biến, hiển nhiên không nghĩ tới các chủ Diệp lại đánh lén. Chẳng qua anh phản ứng cũng rất nhanh, tâm niệm vừa động, một tấm bia đá chắn ở trước mặt anh, chính là bia vạn giới đã lâu không sử dụng.      

Chùm ánh sáng màu bạc đánh lên bia vạn giới.      

Bùm.      

Chỉ ngăn trở một lát, chùm sáng màu bạc xuyên thủng bia vạn giới.      

Cho tới nay, Đường Tuấn chưa từng gián đoạn công việc thăng cấp cho bia vạn giới. Nhưng cho dù như thế, hiện tại bia vạn giới cũng chỉ đạt tới trình độ cực phẩm linh khí, ngay cả vương khí cũng không phải, làm sao có thể ngăn được một kích của cảnh giới Hợp Thể đỉnh phong.      

Mặc dù bia vạn giới chỉ ngăn trở một lát, nhưng đối với Đường Tuấn mà nói đã đủ rồi.      

Đường Tuấn lắc người một cái, tránh thoát chùm sáng màu bạc, đồng thời tinh thần lực tản ra, thăm dò hướng các chủ Diệp trùng kích tới.      

Các chủ Diệp cảm ứng được tinh thần xung quanh dao động, đầu tiên ngẩn ra, chợt cười to nói: “Không hổ là đại trưởng lão Độc Cô Cung, tinh thần lực quả nhiên cường đại, tu vi hồn lực của cậu sợ là sắp đạt tới Thất Phẩm rồi. Nhưng mà so với tinh thần lực với tôi, là quyết định ngu xuẩn nhất của cậu.” Lúc nói chuyện, một cỗ tinh thần lực từ trong thức hải của ông ta tản ra.      

Tinh thần lực nhanh chóng ngưng tụ, hình thành một người khổng lồ mặc giáp che ngực, tay cầm thương bạc, cao chừng năm sáu mươi trượng.      

Người khổng lồ giống như các chủ Diệp, đôi mắt to lớn nhìn Đường Tuấn từ trên cao xuống, thương bạc trong tay lóe sáng, âm thanh ầm ầm tựa như sấm, nói: “Nói đi, cậu muốn chết như thế nào?”  

Âm thanh các chủ Diệp cuồng bá, lộ ra tự tin không gì sánh kịp.      

Ông ta trời sinh tinh thần lực cường hoành, bản thân lại là đan sư, hồn lực đã sớm đạt tới trình độ Thất Phẩm Trung Giai. Mặc dù linh hồn bị thương, dẫn đến hồn lực yếu đi rất nhiều, nhưng vẫn vững vàng giẫm lên ngưỡng cửa Thất Phẩm. Sao có thể so sánh được với loại Thất Phẩm gà mờ như Đường Tuấn.      

“Pháp lực của mình tiêu hao nghiêm trọng, nếu như thật sự chiến đấu mà nói, mình không lấy được bao nhiêu chỗ tốt. Nhưng tinh thần lực của mình lại không tổn hao bao nhiêu, thằng nhóc này lại dám so đấu tinh thần lực với mình, thật sự là muốn chết.”   

Khóe miệng các chủ Diệp nhếch lên một nụ cười lạnh.      

“Tôi muốn chết như thế nào?” Đường Tuấn cười khẽ một tiếng.      

Ngón tay anh nhẹ nhàng điểm mi tâm một chút, một cỗ tinh thần lực càng thêm cường đại như sóng to ngập trời trào ra.      

Trong lòng các chủ Diệp bỗng nhiên run lên, tinh thần lực cảm giác được một trận áp lực, sau đó cả người ông ta hoàn toàn bị chinh phục.      

Bình luận

Truyện đang đọc