CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cánh tay anh bị nổ tung thành những vết thương đáng sợ, mơ hồ có thể nhìn thấy được xương trắng như ngọc phía bên trong.  

<

Advertisement

Huyết quả quá xứng đáng là loại thuốc trân quý có thể tái sinh lại toàn bộ cơ thể, hai cánh tay Đường Tuấn mới vừa nổ tung, lại nhanh chóng được chữa lành, so với lúc trước càng thêm mạnh mẽ, cứng rắn hơn.  

Tiếp đến là hai chân, ngực và bụng của anh, đến cả đầu của anh cũng không thể tránh được một kiếp này. May mắn rằng tinh thần lực của Đường Tuấn đã thành thần, vô cùng mạnh mẽ, nếu không căn bản không thể chịu đựng được. Loại đau đớn này so với lúc trước nấu hồ luyện thể còn đau đớn hơn gấp mười lần!  

Cơ thể Đường Tuấn liên tục bị nổ tung và được chữa lành lại, thân thể không ngừng trở nên mạnh hơn, từng chút từng chút một tiến gần đến cảnh giới Vô Cấu Đạo Thể.  

Bên cạnh huyết trì, nhóm người Huyền Long Tử, Mục Phương, Triệu Tuấn Phong, Trần Thiên Dương và Cố Bách Đường ngồi bên cạnh nhau, lạnh lùng nhìn Đằng Vũ Vân và Hư Cửu Huyền ở phía bên kia huyết trì.  

Hư Cửu Huyền dùng khuôn mặt nịnh nọt nói cái gì đó với Đằng Vũ Vân, mà Đằng Vũ Vân lại ở một bên ngồi thiền và điều chỉnh hơi thở, chờ huyết quả chín.  

"Anh Triệu, Huyền Long Tử, một tiếng đã trôi qua rồi, chúng ta không thể cứ chờ đợi như vậy được nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng Đằng Vũ Vân thật sự sẽ đạt được cảnh giới Thần Hải. Tôi cảm nhận được hơi thở của ông ta hình như mạnh hơn gấp đôi so với một tiếng trước. Hiện tại vết thương của hai người gần như đã lành lại, lúc này mà không ra tay, còn phải chờ đến khi nào nữa." Vẻ mặt Trần Thiên Dương nghiêm nghị, phân tích.  

Triệu Tuấn Phong và Huyền Long Tử liếc nhìn nhau, đều thấy được sự kiêng kị từ sâu trong ánh mắt của đối phương, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Trần Thiên Dương nói như vậy, những điều làm sao bọn họ lại không hiểu được, nhưng mà một tiếng trước bọn họ đã đánh không lại Đằng Vũ Vân, thì hiện tại thật sự có thể đánh thắng hay sao?  

"Vừa rồi là do Đằng Vũ Vân ra tay quá bất ngờ. Huyền Long Tử và anh Triệu vẫn chưa kịp đánh trả một đòn nào cả, lần này chúng ta cùng nhau tấn công, tuy rằng Đằng Vũ Vân mạnh, nhưng chung quy vẫn không phải cao thủ cảnh giới Thần Hải, tôi cũng không tin chúng ta không tìm được một con đường sống! Chỉ cần một người có thể thoát ra khỏi đây, đem hết mọi chuyện của cha con nhà họ Đằng công bố với giới võ đạo. Đến lúc đó toàn bộ giới võ đạo hợp tác lại với nhau, giết chết cha con họ Đằng cùng với dân tộc Mèo!" Cố Bách Đường tàn nhẫn nói.  

"Cũng chỉ có thể như vậy." Huyền Long Tử thở dài.  

Ông ta đã đột phá thành công, lĩnh ngộ được Thủy Hỏa Ý Cảnh, đó chính là khoảng thời gian đắc ý nhất cuộc đời, cảm thấy có thể đi đến khắp nơi trên thế giới. Nhưng không ngờ rằng, sau khi gặp được hai vị đại cao thủ Đằng Vũ Vân và Đường Tuấn, ông ta lập tức cảm thấy bản thân có chút vô dụng.  

Liếc Mục Phương vẫn luôn phát ngốc nhìn chằm chằm huyết trì, Huyền Long Tử tiếc hận nói: "Đừng nhìn nữa. Đường Tuấn chết rồi. Tuy cơ thể cậu ấy rất mạnh mẽ, nhưng năng lượng bên trong huyết trì này quá quái dị, đến tôi cũng không dám chạm vào. Một tiếng đồng hồ, đủ để khiến cậu ta bị ăn mòn đến cả tro của xương cốt cũng không còn."  

"Thật sự có chút đáng tiếc. Nếu như Đường Tuấn có thể bất tử, dĩ nhiên tương lai có thể nổi tiếng trong giới võ đạo, thậm chí có cơ hội trở thành một trong những người cường đại nhất hiện nay. Tiếc cho một vị thiên tài võ đạo, cứ như vậy mà chết đi." Trần Thiên Dương thở dài nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc