CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần đầu tiên, Mộ Thanh cảm thấy có chút tự ti, khóe miệng cười khổ, cô ấy không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: “So với anh Dược, mình làm gì có cửa được tính là thiên tài.”  

May mà Đường Tuấn thi triển xong thức thứ ba của Đồ Ngư Long thì dừng lại, không có tiếp tục nữa. Mộ Thanh lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, ít nhất cô ấy không lần nào luyện tới thức thứ tư, nếu không cô ấy thật sự bị đả kích cho thương tích đầy mình rồi.  

Mà lúc bấy giờ Đường Tuấn mới thở dài, thầm nghĩ: “Không ngờ thức thứ tư lại phiền phức như vậy. Tuy rằng mình đã ngộ ra, nhưng e rằng không thể dùng kim bạc bình thường để thi triển được.”  

Anh lúc này cũng nhìn thấy Mộ Thanh, trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng. Dù sao còn chưa được cho phép đã tự tiện lật sách của người ta, đúng là có hơi bất lịch sự. Anh nói lời xin lỗi: “Cô Mộ Thanh, tôi thực sự xin lỗi. Vừa rồi tôi vô tình nhìn thấy cuốn sách này, đúng lúc có chỗ hiểu, cho nên không thể dừng lại được.”  

Vốn tích lũy trước đây của anh quá lợi hại, lại là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại bí tích như Đồ Ngư Long, cho nên mới lập tức luyện thành xong ba thức cùng một lúc.  

Mộ Thanh lắc đầu nói: “Thiên phú của anh Dược thật sự rất đáng kinh ngạc. Mặc dù Đồ Ngư Long là bí truyền của Độc Cô Cung, nhưng anh Dược đây chỉ cần trở thành trưởng lão sảnh trong, bằng thiên phú của anh có thể giống như vậy mà tu luyện. Có điều trước khi trở thành trưởng lão sảnh trong, tốt hơn hết anh không nên thi triển Đồ Ngư Long, tránh gây ra một số rắc rối không cần thiết.”  

Cô ấy ngập ngừng một chút, rồi hỏi,: “Anh Dược có từng thi vào Hiệp hội bác sĩ không?”  

Đường Tuấn xấu hổ nói: “Không có. Thẻ bác sĩ cấp một trên người tôi là do một người bạn cấp cho. Về phần kiểm tra của Hiệp hội Bác sĩ, tôi chưa tham gia.”  

Để giảm bớt khối lượng công việc của Hiệp hội bác sĩ, Hiệp hội bác sĩ sẽ giao một số quyền hạn cho các hệ phái y tế khác tùy theo tình hình. Chẳng hạn như Trung tâm y tế Thiên Phương, có tư cách cấp bằng bác sĩ cấp một. Mà một thánh địa như Độc Cô Cung có thể cấp bằng bác sĩ cấp sáu.  

“Bác sĩ cấp một.”  

Mặc dù đã biết chuyện này từ lâu, nhưng nghe Đường Tuấn nói lời này, Mộ Thanh vẫn cảm thấy rất kỳ quái, đây có lẽ là bác sĩ cấp một mạnh nhất trong lịch sử cũng nên.  

“Nếu anh Dược rảnh rỗi, anh có thể đến Hiệp hội bác sĩ để thi thử. Tôi nghĩ anh Dược có thể đạt đến cấp bảy đấy.”  

Mộ Thanh chậm rãi nói.  

Từ cấp sáu đến cấp bảy chủ yếu là về phân tích và hiểu biết về linh hồn, các kỹ năng y thuật chỉ là thứ yếu. Chỉ cần có thể luyện thành thức thứ ba của Đồ Ngư Long thì hiểu biết về linh hồn đã đạt tới cấp bậc bảy rồi. Về y thuật, tuy rằng Mộ Thanh quen biết Đường Tuấn không bao lâu, nhưng cô ấy chưa từng nghi ngờ điểm này.  

“Cấp bảy à?” Đường Nghiêu gật đầu, tò mò về Hiệp hội bác sĩ.  

“À đúng rồi, anh Dược, chúng ta một lát nữa sẽ mở tiệc chiêu đãi các đệ tử trẻ tuổi của Độc Cô Cung. Thầy yêu cầu tôi dẫn anh theo, nói là để cho làm làm quen một chút với họ.” Mộ Thanh bỗng nhiên nói.  

Đường Tuấn gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”  

“Hahaha. Cuối cùng thì mình cũng đột phá rồi. Minh đã luyện được thức thức hai vẩy cá của Đồ Ngư Long rồi.” Lúc này, trong cung điện nơi Nguyên Vĩnh Phát ở, một giọng nói đột nhiên vang lên đầy khoái ý.  

Trong cung điện, Nguyên Lệ và một số người trẻ tuổi của nhà họ Nguyên hướng Nguyên Vĩnh Phát nói: “Chúc mừng anh Phát đã luyện thành công thức thứ hai của Đồ Ngư Long, ở Độc Cô Cung chỉ chị Mộ Thnah là luyện thành thức thứ hai, bây giờ lại có thêm một người nữa là anh Phát rồi.”  

Bình luận

Truyện đang đọc