CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù sao người kia cũng là một nhân vật Thiên nhân đấy!

Khuôn mặt Tạ Nam vô cùng lạnh lẽo, u ám. Giữa trán anh ta có một ngọn lửa ghen tị đang cháy ‘phừng phực’.  

Advertisement

Anh ta đường đường là cậu ấm nhà họ Tạ cũng không đạt được tới cấp bậc này, vậy mà Đường Tuấn lại làm được.  

"Hậu Thiên Đạo Thể không thể có loại tư chất này!" Tạ Nam nói với giọng lạnh lẽo.  

Advertisement

Đường Tuấn không giải thích.  

Nguồn gốc sức mạnh của anh không phải là Hậu Thiên Đạo Thể, mà là từ ngọc trụ thần bí anh thấy dưới biển và chín mươi chín chữ cổ kia. Nhưng những thứ đó là bí mật lớn nhất của anh, sao anh có thể nói cho Tạ Nam biết?  

Chỉ trong chớp mắt, trận chiến đã kết thúc.  

Đường Tuấn chỉ tung ra một chưởng.  

Một chiêu này cứ như đến từ nơi sâu thẳm trên bầu trời cao vậy, không khác gì hiện ra từ giữa hư vô, được tạo thành từ vô số nguyên khí. Đường đi của cú chưởng này rất dễ thấy, nhưng bên trong lại tràn đầy oai phong hùng dũng của trời đất, hệt như bàn tay của một vị thần vậy.  

Một chưởng nhẹ nhàng hạ xuống, nơi nào nó quét qua, không khí bị văng ra thành vùng chân không tới đó!  

"Tao không tin!" Tạ Nam điên cuồng hét lên, nguyên khí toàn thân vùng hết dậy, như nghìn con ngựa đang phi nước đại.  

Nhưng cũng vô dụng.  

Khi bàn tay nguyên khí chỉ còn cách Tạ Nam khoảng ba mươi bốn mét, nó đã đánh anh ta văng ra khỏi trạng thái Thiên Nhân Giao Cảm. Ở trước mặt Thiên Nhân chân chính, loại Thiên Nhân ‘dỏm’ như Tạ Nam này tính là gì? Nơi bàn tay bao phủ là phạm vi của Thiên Nhân, không thể xâm phạm!  

Khi bàn tay nguyên khí cách Tạ Nam khoảng mười bảy mét, khí tức của anh ta bắt đầu hỗn loạn. Hệt như bị mảnh trời đất này loại trừ vậy, không mượn được một chút sức mạnh nào.  

Khi nó cách Tạ Nam khoảng bốn mét, chân khí hộ thể toàn thân anh ta bị đánh tan. Khóe miệng anh ta chảy máu không ngừng, da thịt như ngọc nứt nẻ, máu tươi nhiễm đỏ cả người.  

“Ầm!”  

Cuối cùng, bàn tay nguyên khí đập mạnh vào người Tạ Nam giữa không trung, nhẹ nhàng như đập một con ruồi.  

"Cậu chủ!" Cơ thể Tạ Nam đâm vào biệt thự của nhà họ Từ, khói bụi bay lên mù mịt. Trương Nghiêm sợ hãi la lên, lao nhanh về phía đó. Nếu Tạ Nam chết ở đây, anh ta cũng sẽ bị xử tội chết.  

Sau khi Đường Tuấn tung xong một chưởng, anh bèn chậm rãi hạ người xuống đất.  

Anh thu khí thế lại, nguyên khí chi trụ biến mất, bộ quần áo thoải mái chẳng nhiễm một hạt bụi, nhìn có điểm nào khác người bình thường đâu.  

Nhưng lúc này, trong ánh mắt mọi người nhìn về phía anh lại ẩn chứa sự sợ hãi và sùng bái không gì sánh được.  

Bình luận

Truyện đang đọc