CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bỗng nhiên Nắm đấm đánh vào cơ thể của Vu Phá Nhiên, sức mạnh cuồng bạo như thuỷ triều trút xuống. Thân xác của Vu Phá Nhiên cũng đạt cực hạn của Thần Hải Cảnh, nhưng đối mặt với cú đấm này, ông ta lại cảm thấy lực bất tòng tâm, chỉ kiên trì được một lúc thì phải dồn hết chân khí để ứng phó.  

Lúc trước ông ta nói muốn dựa và thân xác tiến hành đọ sức với Đường Tuấn, nhưng bây giờ thì lại nuốt lời. Cú đấm này của Đường Tuấn vượt xa khỏi trí tưởng tượng của ông ta, nếu ông ta tiếp tục kiên trì như đã hứa trước đó, rất có thể sẽ bị cú đấm này làm bị thương nặng.  

Advertisement

Pong!  

Advertisement

Dù Vu Phá Nhiên phản ứng kịp thời nhưng vẫn bị cú đấm này đánh văng ra, vết máu nơi khoé miệng trào ra.  

“Không hổ là đạo thể, có tư cách khiến tôi dốc toàn sức chiến đấu. Hôm nay dùng máu của cậu để chúc mừng tôi thăng lên cảnh giới cao nhất của võ đạo đi.” Vu Phá Nhiên không giận mà còn cười.  

Ông ta trở lòng bàn tay, đột nhiên dưới đất rung chuyển. Vô số cây cao chót vót bị bật gốc, những cây lớn này cao gần trăm mét, cần mười mấy người mới có thể ôm xuể. Lúc này, những cây to đùng này bị Vu Phá Nhiên bứng lên không trung và đập về phía Đường Tuấn.  

Vô số cây lớn chắn ngang bầu trời, che kín tia sáng giống như ngày tận thế sắp đến vậy.  

“Tên nhóc kia sắp thua rồi.” Trong lòng của đại bàng cánh bạc than nhẹ: “Tuy cường giả của cảnh giới cao nhất của võ đạo không làm được chuyện dời nước lấp biển, nhưng sức mạnh này đã vượt phạm trù của Thần Cảnh, chỉ cách tiên nhân trong truyền thuyết một bước.”  

Vô số cây cao chót vót bắn lên không trung, tốc độ cực nhanh, giống như một con tàu khổng lồ đâm vào Đường Tuấn vậy. Nếu thật sự bị đâm trúng, thân xác của Đường Tuấn có mạnh đi chăng nữa cũng sẽ bị thương.  

Đường Tuấn cười mỉa, tinh thần chiến đấu càng thêm mạnh mẽ, thân hình khẽ động là chủ động xông vào những cây lớn này. Lúc này anh thật sự hoá thành một thú dữ, dùng thân xác của chính mình để mở đường: “Nếu ông dốc toàn lực chiến đấu với tôi, tôi cũng phải cẩn thận một chút. Đáng tiếc ông quá ngốc, để phô bày sự mạnh mẽ của mình mà lại làm ra hành động tiêu hao sức mạnh thế này.”  

Giọng nói của Đường Tuấn vừa truyền đến, một lúc sau thân hình của anh xông ra từ gỗ lớn, tung một cú đấm nữa lên lồ ng ngực của Vu Phá Thiên. Cú đấm này còn cuồng bạo và mạnh hơn cú lúc nãy. Vu Phá Thiên bị đánh văng ra ngoài năm mươi mét, khuôn ngực lõm vào, dáng vẻ nhếch nhác.  

Ầm ầm.  

Khúc gỗ lớn trên bầu trời mất kiểm soát, từ trên trời cao giáng xuống, đập xuống đất không ngừng chấn động.  

Nét mặt của Vu Phá Nhiên lộ ra vẻ kinh hoàng, Đường Tuấn lại có thể ép ông ta dùng sức mạnh của cường giả cực cảnh, thậm chí khiến ông ta bị thương. Tuy bây giờ chút thương tích này đối với ông ta mà nói cũng chẳng đáng kể, lúc này có thể hồi phục. Nhưng ông ta vẫn thấy nhục.  

“Cậu đáng chết.” Vu Phá Nhiên tức giận nói.  

“Vu ấn!” Ông ta vừa dứt lời, ấn pháp huyền diệu từ trong tay hiện ra. Trong ấn pháp có mùi của thầy pháp, giống như nguồn gốc của mọi thuật pháp và võ đạo của Vu Môn. Ấn pháp vừa tung ra, nguyên khí của trời đất xung quanh dường như cũng bị quấy nhiễu, bài xích Đường Tuấn bên ngoài.  

Trong mắt của đại bàng cánh bạc, trăn đen và Tuyết Hầu lộ vẻ hoảng sợ, trong ánh mắt chúng có một nỗi sợ hãi không nói thành lời. Chúng cũng cảm thấy nguy cơ sống chết từ trên Vu ấn.  

“Ấn pháp này là vị lão tổ của Vu Môn tôi sáng tạo từ hàng ngàn năm trước, trong ấn pháp bao gồm tất cả võ đạo và thuật pháp của Vu Môn, là dấu ấn nguồn gốc của Vu Môn. Dòng dõi Vu thị của tôi có thể cai quản Vu Môn đều dựa vào Vu ấn. Cậu có thể chết dưới ấn pháp này là vinh hạnh của cậu.” Bỗng dưng tâm trạng của Vu Phá Nhiên trở nên bình tĩnh, trên mặt còn lộ ra vẻ kiêu ngạo.  

Bình luận

Truyện đang đọc