*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tu giả dựa vào thân phận Cung Hỗn Nguyên không giống nhau, tiếp xúc với phạm vi căn nguyên không gian cũng khác nhau.
Càng tới gần trung tâm, sức mạnh bản nguyên càng hiếm cũng càng mạnh mẽ.
Mặc dù chỉ là khu vực hoạt động của đệ tử ngoại vi, nhưng vẫn rất rộng lớn.
Hóa thân Thần niệm của Đường Tuấn di chuyển về phía khu vực sâu hơn.
Bỗng nhiên trong lòng anh khẽ động, nhìn về phía phương hướng nào đó.
Anh cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc.
Do dự một lát, anh lập tức di chuyển về phía phương hướng đó.
Mấy hóa thân Thần niệm khoanh chân ngồi ở trong không gian hỗn độn.
Khuôn mặt dần rõ ràng, cuối cùng lộ ra, có một người trong số đó là Mạnh Tinh Hà.
Ở bên cạnh Mạnh Tinh Hà, còn có mấy hóa thân Thần niệm.
“Một tháng mới có một cơ hội cảm ngộ căn nguyên, đối với chúng ta thật sự là quá quý giá.”
Một người trong đó cảm thán một tiếng, nói: “Nếu có thể đạt được thân phận đệ tử nội môn, thì khả năng đột phá Tôn Giả của chúng ta sẽ cao hơn rất nhiều.
Mạnh Tinh Hà, nghe nói mấy ngày trước ông bảo nghĩa tử của mình tham gia thí luyện Cung Hỗn Nguyên, kết quả như thế nào rồi?”
Mạnh Tinh Hà lắc đầu, nói: “Bị đệ tử Vũ Vô Thương của Lâm Giang Tiên cướp cơ hội rồi.”
Người đó nói: “Vậy quả thực hơi đáng tiếc.
Tư chất Mạnh Thiển không tồi, nếu như có thể trở thành đệ tử ngoại vi Cung Hỗn Nguyên thì có thể giúp ông một ít, ông muốn đạt được suất đệ tử nội môn cũng thoải mái hơn nhiều.”
Mạnh Tinh Hà nói: “Muốn trở thành đệ tử nội môn Cung Hỗn Nguyên đâu dễ dàng như vậy.
Mấy người chúng ta đã phấn đấu mấy vạn năm, chẳng phải vẫn dặm chân tại chỗ sao.”
Mọi người nghe vậy, đều đau lòng.
“Được rồi.
Cảm thán những thứ này vô dụng, tranh thủ thời gian tu luyện đi.
Mỗi tháng một cơ hội cảm ngộ căn nguyên, đối với chúng ta đã rất khó khăn rồi.”
Mạnh Tinh Hà nghiêm túc nói.
Đang lúc ông ta chuẩn bị bắt đầu tu luyện, một đoàn khí tức hỗn độn xuất hiện trên đỉnh đầu mấy người họ.