*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khuôn mặt của Trình Vân Thiên lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Trương Tín Triết chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, là đã có thể nhìn thấu được ru vi của cô ta. Vốn dĩ với tu vi và thiên phú của mình, thì phải mất hai đến ba năm nữa cô ta mới có thể bước vào cảnh giới Chân Khí. Nhưng trong khoảng thời gian này được Đường Tuấn chỉ điểm cho không ít thứ, cho nên cô ta mới có thể rút ngắn thời gian này đến hai ba lần.
"Đã sớm nghe nói mỗi một đời Chưởng Giáo của núi Yên Tử đều tu luyện Thiên Nhân, xem ra quả nhiên là không sai." Trình Vân Thiên lặng lẽ nhìn về phía Đường Tuấn, trong lòng thầm nghĩ: "Theo như lời của Trương Tĩnh Hòa, Trương Tín Triết mời năm trước đã là cao thủ cảnh giới Thần Hải. Với tư chất của ông ta, chắc chắn sẽ không bỏ phí khoảng thời gian mười năm này. Võ đạo đã không biết tiến xa đến đâu rồi, có khi đã tiến vào cảnh giới Thần Hải Trung Kỳ rồi. Đường Tuấn có thể là đối thủ của ông ta sao?"
Advertisement
Trương Tín Triết thuận miệng bình luận một câu, sau đó đem ánh mắt của mình nhìn lại về phía Đường Tuấn một lần nữa. Ông ta lạnh nhạt cười, nói: "Đạo hữu này thân là Hậu Thiên Đạo Thể, nhân vật lớn của đương thời, cần gì phải so đo với đám tiểu bối này?"
Sắc mặt của Trương Tĩnh Hòa ở bên cạnh tái mét. Đường Tuấn bằng tuổi với anh ta, nhưng lại có thể khiến thầy của anh ta dùng đạo hữu để xưng hô, xem như đối thủ cùng đẳng cấp. Bất tri bất giác lại thua Đường Tuấn thêm một đoạn.
Đường Tuấn trêu chọc nói: "Vậy không biết Trương chân nhân định xử lý như thế nào đây?"
Trương Tĩnh Hòa phẫn uất nói: "Thầy của tôi nói rồi, bọn họ phạm sai lầm thì sẽ có quy củ của núi Yên Tử chúng tôi xử lý. Tại sao anh cứ thích nhúng tay vào? Chẳng lẽ anh cảm thấy có Hậu Thiên Đạo Thể là vô địch thiên hạ, có thể can thiệp vào chuyện của núi Yên Tử chúng tôi hay sao?
Từ khi gặp Đường Tuấn, anh ta vẫn bị đối phương đè ép. Lúc này khó khăn lắm Chưởng Giáo mới ra mặt, anh ta đương nhiên là muốn lấy lại một chút mặt mũi.
"Tĩnh Hòa, câm miệng!"
Trương Tĩnh Hòa vừa nói xong, Trương Tín Triết đã trầm giọng quát.
Nhìn Trương Tĩnh Hòa, trong mắt Trương Tín Triết không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nói: "Thầy cứ tưởng rằng con có thể kiểm điểm lại bản thân sau trải nghiệm lần này, không nghĩ con vẫn cứ mãi u mê không tỉnh."
"Thầy, con..." Trương Tĩnh Hòa có chút hoảng hốt.
"Sau hôm nay, con đến Lưu Thủ Quan tu luyện thật tốt cho thầy. Nếu như tâm vẫn chưa vững chắc, vậy thì con cũng đừng xuống núi nữa." Trương Tín Triết lạnh lùng nói.
"Vâng." Trương Tĩnh Hòa cũng chỉ có thể gập đầu đồng ý.
"Còn về phần ba người các người." Trương Tín Triết nhìn về phía ba vị trưởng lão của núi Yên Tử đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Dám làm ra chuyện làm nhục Thiên Sư Đạo Môn của tôi như vậy, thật đáng tội chết! Nhưng niệm tình mấy trăm năm nay các người có cống hiện không nhỉ cho Thiên Sư Đạo, tôi tha cho các người một mạng. Bây giờ thu hồi lại pháp lực của các người, xem như là trừng phạt vậy!"
Ba vị trưởng lão của núi Yên Tử vốn nghe thấy Trương Tín Triết nói muốn tha cho bọn họ một mạng, thì tản đá trong lòng như được hạ xuống. Nhưng mà sau khi nghe xong câu sau, cả ba người nhất thời cứ như bị sét đánh, lộ ra vẻ mặt cầu xin. Bọn họ sở dĩ có thể trở thành trưởng lão của núi Yên Tử, thậm chí là giở trò tác oai tác quái đến bành trướng như vậy chính là nhờ vào một thân pháp lực cao cường này. Bây giờ lại bị Trương Tín Triết thu hồi lại, quả thực còn đau khổ hơn so với lấy mạng của bọn họ.
Trương Tín Triết lại không hề để ý, bàn tay của ông ta nắm lại, ba đạo phù văn lóe ra vẻ trong suốt nhanh như sấm chớp chui vào mi tâm của ba vị trưởng lão. Cả người cả ba người nhất thời run rẩy lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ xám tro. Một lát sau, trên người ba người bọn họ không còn một tia pháp lực nào dao động, không khác gì người bình thường cả.